Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 969: Đừng nói lời thừa với ta.

Nam nhân trung niên kia cũng chần chuồng như nhộng, thật ra thì tướng mạo của hắn cũng không tệ, nếu như mặc quần áo vào chắc cũng khá thanh cao đạo mạo, nhưng bộ dáng lúc này của hắn lại vô cùng xấu xa tà ác.
-Tha cho ngươi, ta đã tiêu hết một vạn tệ trên người ngươi, làm sao mà tha được chứ? – trung niên nam nhân cười lạnh:
-Tiểu bảo bối, ngươi đừng trốn nữa, ta biết đây là lần đầu của ngươi cho nên vừa rồi ta mới để ngươi ở bên cạnh học tập một chút, bây giờ nhìn thì cũng đã nhìn, đến lúc thực hành rồi đó, nhìn con bé này đi, nó nghe lời như thế, nếu ngươi chịu nghe lời thì ta sẽ ôn nhu với ngươi một chút, nếu như không nghe lời thì đừng trách ta!
-Thúc thúc, ta xin người, chỉ cần thúc tha cho ta, sau này ta sẽ kiếm tiền trả cho thúc… - nữ hài vẫn tha thiết cầu xin.
-Đủ rồi, im miệng cho lão tử! – trung niên nam nhân cuối cùng cũng hết kiên nhẫn:
-Lão tử tới đây tiêu tiền cũng là để chơi loại tiểu nữ hài như ngươi, ngươi tưởng rằng ta để ý đến tiền sao? Một vạn tệ đã là cái rắm gì? Lão tử muốn ngươi, tốt nhất nên thức thời một chút, nếu không lão tử cho ngươi đẹp mặt!
-Không, đừng, ta xin người… - nữ hài tử vừa run rẩy vừa nức nở cầu xin, lúc này nàng thực sự cảm thấy không còn ai giúp được mình nữa.
-Muốn xin tha có phải không? Đợi lão tử chơi ngươi xong, ngươi cầu xin cũng không muộn, ta thích nhất là chơi loại tử nữ hãi khóc lóc cầu xin như ngươi, hahaha… - trung niên nam tử vừa cười lớn vừa vồ về phía tiểu nữ hài.
-Đừng, huhuhu… - tiểu nữ hài vùng vẫy muốn chạy nhưng căn phòng chỉ có bằng vậy, diện tích không gian có hạn, muốn chạy cũng không thể, mắt thấy trung niên nam tử kia sắp bắt được nàng thì nàng bỗng thấy thân thể mình nhẹ bẫng, cả người tựa hồ như đang bay lên sau đó rơi xuống giường, tiếp theo là một tấm ga giường bay tới che lên người nàng và tiểu nữ hài còn lại kia.
Cùng với lúc đó, một thanh âm lười biếng vang lên:
-Ta nghĩ bây giờ ngươi muốn cầu xin cũng đã muộn rồi.
Trung niên nam tử khẽ biến sắc, quay đầu lại liền thấy một nam tử nhìn bề ngoài chưa tới hai mươi tuổi, nhất thời hắn phẫn nộ gào lên:
-Ngươi vào bằng cách nào, ai cho ngươi vào đây? Cút ra ngoài, cút cho lão tử…
Trung niên nam tử đang nộ khí xung xung gào thét thì giữa háng bỗng truyền tới một cảm giác đau đớn, sau đó là một tiếng hét vô cùng thê lương:
-Áaaa….
Vừa hét trung niên nam tử vừa lấy tay ôm tờ rym lăn lộn trên mặt đất.
-Ta ghét nhất là nam nhân không mặc quần, bé như hạt đậu mà cũng đòi bày ra khoe. - nam tử vừa xuất hiện tự nhiên là Đường Kim, hắn lẩm bẩm một câu rồi mới đạp lên người trung niên nam tử kia cái nữa:
-Ồn cái gì, im miệng cho ta!
Một cước này quản nhiên đã khiến cho trung niên nam tử im miệng, ngất đi rồi có thể không im miệng sao?
-Đại ca ca, mau cứu muội muội của ta, nàng cũng bị bắt tới đây, ta không biết nàng đang ở phòng nào…huhu…huhu… - nữ hài vừa mới thoát được một kiếp kia vội vàng khóc lóc cầu khẩn.
-Hai người các ngươi mặc quần áo vào rồi tới phòng 308, bạn gái ta đang ở đó đợi hai người. - Đường Kim phân phó một câu rồi nhanh chóng rời đi, tiếp theo là một cước đạp đổ cửa căn phòng sát vách, trong phòng cũng có một trung niên nam tử đang đè lên người một tiểu nữ hài.
Lần này Đường Kim không có nhiều lời ,trực tiếp đạp trung niên nam tử kia bay lên không trung rồi bồi thêm một cước vào giữa háng hắn, một giây sau tên này cũng đi vào vết xe đổ của tên trước.
-Mặc quần áo vào rồi tới phòng 308! – Đường Kim nói với nữ hài tử trên giường một câu rồi lập tức rời đi, tiếp theo hắn lại tới trước cửa một căn phòng khác, lần này trong phòng là một khung cảnh càng vô nhân tính hơn, bên trong cư nhiên có 4 tên nam nhân cùng giở trò cầm thú với một nữ hài tử nhìn bề ngoài còn chưa thành niên..
-Nói các ngươi là súc sinh quả là ô nhục hai từ súc sinh. – Đường Kim lẩm bẩm một câu rồi bắn ra bốn đạo chỉ phong, bốn nam nhân trong phòng lần lượt ngã lăn ra đất bất tỉnh, hấn đột nhiên cảm thấy chỉ biến mấy tên này thành thái giám thì quá tiện nghi cho bọn chúng rồi.
Cho dù ĐườngKim không phải là loại người theo trường phái chính nghĩa, bình thường hắn không thích xen vào chuyện của người khác nhưng việc tối nay đã hoàn toàn vượt qua giới hạn của hắn, 4 tiểu nữ hài này rõ ràng còn chưa thành niên.
Điều duy nhất làm Đường Kim cảm thấy an ủi là căn phóng này đã là căn phòng cuối cùng xảy ra chuyện bẩn thỉu này, hắn rất nhanh đã dùng linh giác tra xét hết những phòng còn lại, phát hiện hơn một nửa là phòng trống, chỉ còn 2 phòng có người, một phòng là một cặp tình lữ bình thường, phòng còn lại là 1 nhà 3 người.
Lúc này 4 tiểu nữ hài kia cũng đã mặc xong y phục đi tới phòng của Hàn Tuyết Nhu, Hàn Tuyết Nhu, chỉ là nữ hài từ vừa rồi mới may mắn thoát nạn lại nói là chưa tìm thấy muội muội của nàng, thế là Đường Kim lại phải tiếp tục tìm kiếm.
Đường Kim mở rộng phạm vi bao phủ của linh giác, toàn bộ khách sạn đều nằm trong tầm theo dõi của hắn nhưng vẫn không phát hiện ra những tiểu nữ hài khác, ngược lại là phát hiện ra một đám người đang tiến về phía nầy, dường như động tính vừa rồi đã kinh động đến bọn họ.
Một phút sau, một trung niên nam tử dẫn theo 4 thanh niên mặc áo chắn xuất hiện tại hành lang thang bộ.
-Ngươi là ai? Cư nhiên dám gây chuyện ở chỗ của ta….ách. – trung niên nam nhân hướng Đường Kim quát lớn, Đường Kim đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tay cầm một khẩu súng chỉ thẳng vào đầu hắn.
Thật ra thì lúc bình thường Đường Kim không cần phải dùng đến súng đạn, nhưng hắn biết đối với người bình thường thì họ càng sợ súng đạn hơn.
-Nói, những đứa nhỏ bị bắt khác đang ở đâu? – Đường Kim lạnh lùng hỏi.
-Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không? – trung niên nam nhân vẫn rất chấn tĩnh, đối mắt với nòng súng mà hắn còn dám uy hiếp ngược lại Đường Kim.
-Pằng! – tiếng súng vang lên, một thanh niên phía sau trung niên nam tử ngã xuống, đầu nát bét.
-Đừng nói lời thừa với ta! – Đường Kim có chút không kiên nhẫn.
Sắc mặt trung niên nam nhân cuối cùng cũng trở nên trắng bệch, ba tên thanh niên may mắn còn lại kia cũng xanh mặt, tên vương bát đản này thật là độc, một lời không hợp liền bắn nát đầu người ta!
-Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? -trung niên nam nhân kia có chút bất an hỏi.
-Pằng, tiếng súng lại vang lên, thêm một thanh niên phía sau ngã xuống, lại là headshoot.
-Lời không quá ba, nói thêm một câu thừa thãi nữa thì người ngã xuống sẽ là người đó. – Đường Kim lạnh lùng nhìn trung niên nam tử:
-Nói cho ta biết, những nữ hài tử khác đang ở đâu?
-Bọn chúng…bọn chúng không có ở đây, ta… ta có thể gọi điện cho…cho…người đưa chúng tới. – trung niên nam tử sợ hãi nói, lúc này hấn thực sự đã bị dọa cho sợ mất mật, không ngờ trên đời này lại có kẻ coi nổ súng như ăn cơm bữa!
-Vậy còn không mau gọi. – Đường Kim hết kiên nhẫn quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận