Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 972: Ngươi đợi một lát thì chết à?

Sáng sớm ngày thứ hai trên đỉnh Cửu Phong Sơn, một đôi nam nữ tay nắm tay đứng bên nhau, chính là Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu.
Ánh ban mai chiếu qua từng kẽ lá, sương sớm mờ mờ phát quang, bình minh trên đỉnh núi thật là tươi đẹp, chỉ là lúc này Hàn Tuyết Nhu không hề cảm nhận được vẻ đẹp này.
-Chúng ta đi thôi. – Hàn Tuyết Nhu nói.
-Ừ. – Đường Kim gật đầu, thuấn di một cái trực tiếp tới dưới chân núi, xuất hiện bên trong chiếc ferrari của Hàn Tuyết Nhu.
Vài phút sau, chiếc xe đi ra khỏi Cửu Phong Sơn, hướng về Nam Lâm thị.
Lúc này ở khách sạn Cửu Phong, một nữ cảnh sát xinh đẹp đang chỉ huy mấy chục người tác nghiệp, đêm hôm qua Đường Kim đích thân gọi điện cho nàng, mà sau khi Đường Thanh Thanh biết Hình Cường cũng không đáng tin thì nàng lập tức tự mình đưa người tới, vừa sáng sớm đã dẫn theo cả tổ trọng án tới bên này.
Sau khi giao lại mọi việc cho Đường Thanh Thanh, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu tiếp tục lên đường đi du ngoạn.
Mấy ngày tiếp theo hai người không có gặp phải chuyện như tối qua nữa, Hàn Tuyết Nhu dần dần cũng hoàn toàn nhập tâm vào chuyến du lịch, bọn họ đi hết những danh lam thắng cảnh, di tích nổi tiếng, hầu như tới đâu cũng để lại một chút dấu vết hoan lạc, có lẽ đối với Hàn Tuyết Nhu mà nói đây mới gọi là lễ ăn mừng tốt nghiệp.
Lúc Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu đang vui vẻ trên đường thì cả huyện Lâm Biên và Nam Lâm thị ở bên cạnh đều nhấc lên một hồi phong ba, vụ án ở khách sạn Cửu Phong dưới sự điều tra của Đường Thanh Thanh đã lật lên một ổ các vụ án kinh thiên, không chỉ đơn giản là buôn bán và hành hạ trẻ em, vụ án này còn liên quan đến cả sự hủ bại của chính giới hai bên, quan thương cấu kết, hối lộ thâm ô các loại, vụ án rất nhanh đã kinh động đến tận tỉnh ủy, cuối cùng tỉnh đã phái xuống tổ chuyên án, vài ngày ngắn ngủi đã bắt được hơn trăm nghi phạm mà vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Còn về Đường Thanh Thanh, sau khi có những biểu hiện xuất sắc trong vụ án trên, nghe nói nàng rất được tỉnh ủy tán thưởng, sợ rằng Đường Kim cũng không ngờ được nhờ vụ án này mà bên phía tỉnh ủy đã bắt đầu muốn điều Đường Thanh Thanh lên trên, đường nhiên tạm thời chỉ là ý muốn mà thôi, tất cả phải chờ đến sau khi kết án rồi mới nói.
Thời gian rất nhanh đã tới ngày 25 tháng 6, lại một ngày thứ hai nữa, đươn nhiên đối với người đã tốt nghiệp như Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu thì thứ hai chẳng có ý nghĩa gì cả, mà bình thường thì thứ mấy cũng chẳng có ý nghĩa với Đường Kim, hôm nay vừa mới sáng sớm trong Thiên Đạo Tiên Cảnh đã xảy ra một việc.
Vân Vũ Tuyết đã tỉnh, hoặc nói cách khác là nàng đã đình chỉ tu luyện.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, bây giờ tỷ đến cảnh giới nào rồi? – Đường Kim lắc mình tới cạnh Vân Vũ Tuyết, có chút mê hoặc hỏi:
-Nhìn bề ngoài vẫn chưa tới Nguyên Anh, nhưng tựa hồ chỉ kém có một chút nữa thôi, lẽ nào là Kim Đan điên phong?
Tu vi của Vân Vũ Tuyết từ trước đến giờ cũng không thấp, nàng chuyên tâm tu luyện một đoạn thời gian vừa rồi, nhờ vào đan dược tu vi cũng đã tiến một bước lớn, tuy không có mạnh như Hàn Băng nhưng cũng cho người ta một cảm giác rất cường đại.
-Chưa, còn thiếu chút nữa mới tới Kim Đan điên phong. – Vân Vũ Tuyết lắc dầu:
-Đường Kim đệ đệ, đệ vào làm gì thế?
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, một đoạn thời gian trước Vân Môn sảy ra chút chuyện. – Đường Kim nhanh chóng trần thuật lại sự kiện Vân Môn lần trước cho Vân Vũ Tuyết nghe, cuối cùng mới nói:
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, hay là ta đưa tỷ về Vân Môn xử lí chuyện này một chút?
Vân Vũ Tuyết khẽ trầm ngâm một lát rồi mới gật đầu:
-Ừm,đệ đưa ta về đi, lâu lắm rồi không về nhà
Đường Kim kéo tay Vân Vũ Tuyết rời khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh, trực tiếp xuất hiện trước cửa Vân Môn.
-Vvttt, ta không tiện vào, Tuyết Nhu còn đang đợi ta. – Đường Kim buông tay Vân Vũ Tuyết nói.
-Ừ, đệ đi đi. – Vân Vũ Tuyết khẽ cười một tiếng rồi đi thẳng vào trong Vân Vụ sơn trang.
Đường Kim thì trực tiếp thuấn di trở lại bên cạnh Hàn Tuyết Nhu, hồ Mạc Vũ.
Hồ Mạc Vũ là một danh thắng nổi tiếng, nghe nói mỗi khi trời mưa trên bầu trời chỗ hồ này thường xuất hiện đủ loại quang cảnh dị thường tươi đẹp, hồ Mạc Vũ cũng vì đó mà được lấy tên như vậy, bất quá cũng có người nói tên nơi này vốn là hồ Mộc Ngư, lúc trước ở đây có một ngọn núi tên là Mộc Ngư, sau này chiến tranh bị bom đạn san phẳng, Mộc Ngư không còn nên sau đó mới đổi tên thành hồ Mạc Vũ.
Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu tới Mạc Vũ Thị từ tối hôm qua, hai người trực tiếp lát xe tới bờ hồ rồi mới tìm khách sạn, thuê một phòng, nửa đêm làm một nháy tắm uyên ương, đến bây giờ hai người vẫn còn đang ở trong khách sạn.
-Tối qua chúng ta cũng đã ở dưới hồ tắm uyên ương rồi, hay là hôm nay tiếp tục tới nơi khác đi, mẹ muốn ta về nhà ăn tết Đoan Ngọ, có khả năng chúng ta sẽ phải về sớm vài ngày. – Hàn Tuyết Nhu đem thân thể mềm mại của mình đè lên người Đường Kim, khẽ mím môi nói.
-Thân ái, nàng nói sao thì vậy. – Đường Kim một lời đáp ứng, hắn thực không muốn ở lại nơi này quá lâu vì đối với hắn cái tên Mạc Vũ Thị này không có gì là xa lạ.Theo thông tin hắn điều tra được từ mấy tháng trước, mười hai năm trước Khinh Vũ tỷ tỷ chính là người ở đây, mà mỗi khi nghĩ đến những gì nàng phải chịu đựng, những chuyện không vui của nàng phát sinh trong mấy năm đó, trong lòng hắn lại không tự giác được dâng lên một cỗ phản cảm.
Trong đầu Đường Kim bất giác lại hiện lên hình bóng lưng cao quý tao nhã của Tần Khinh Vũ, hắn thậm chí có thử dùng tâm linh để liên hệ với nàng, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, hiện tại hắn phải toàn tâm toàn ý ở bên cạnh người đẹp trong lòng này đã.
Hai người quấn lấy nhau thêm lát nữa sau đó mới rời giường, ăn sáng xong xuôi cả hai mới rời đi.
Hơn 9 giờ sáng chiếc Ferrari của Hàn Tuyết Nhu lao vèo vèo trong khu phố của Mạc Vũ Thị, chiếc xe tới một điểm đèn đỏ, phía trước là vạch đường dành cho người đi bộ như Hàn Tuyết Nhu vẫn không có giảm tốc, đúng vào lúc này, có một người đang nghênh ngang khệnh khạng qua đường, Hàn Tuyết Nhu vội vàng tuýt còi, ai người không tuýt còi thì thôi ,vừa tuýt còi htif người kia lập tức nổi cáu.
-Tuýt tuýt cái l… ngươi đợi một tí thì chết à? – người kia khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo phổ thông nhưng bộ mặt lúc này khá là dữ tợn.
Hàn Tuyết Nhu nhất thời buồn bực không thôi, người đâu mà vượt đèn đỏ còn già mồm?
Chỉ là nàng lười tính toán với kẻ khác, đem tốc độ giảm xuống, tính đợi người kia qua đường xong mới đi tiếp, ai người nàng không lên tiếng người kia lại tưởng nàng dễ bắt nạt.
-Sao hả? không tuýt còi nữa à, lão tử cứ đứng ở đây đéo đi dây, người có bản lĩnh thì đâm di? – người này không biết là bị cái gì kích thích hay thấy gái xinh là tinh trùng lên não, cư nhiên dừng ngay giữa đường, to mồm quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận