Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 973: Ai dám đâm ta

Hàn Tuyết Nhu nhất thời trừng mắt há miệng, trên đời này vẫn còn loại người cực phẩm thế này sao? vượt đèn đỏ thì cũng thôi đi, đã thế lại còn ăn vạ ở giữa đường không thèm đi, hơn nữa giọng điệu lại vô cùng ngang ngược.
-Đệch mợ mày điên à? – lúc này có một tài xế lái chiếc xe bên cạnh Hàn Tuyết Nhu nhịn không được mở miệng mắng:
-Mau cút ra, đừng lãng phí thời gian của ta.
-Lão tử đéo đi thì làm sao? ngươi không thể tránh sang lối bên cạnh à? Hôm nay ta cứ đứng ở đây đấy, xem các ngươi ai dám đâm ta nào! – người kia càng ngày càng ngang ngược;
-Con bà nói, có tiền mua xe mà to à? Khinh thường người nghèo bọn ta phải không? Lão tử nói cho các ngươi biết, lão tử éo có tiền, ngon thì các ngươi cứ đâm đi, ai đâm ta thì nửa đời sau ta sẽ dùng để ăn vạ hắn.
-Người này sao có thể như thế.
-Đầu óc ngấm nước cmnr.
-Vượt đèn đỏ cũng không phải việc gì lớn, nhưng làm giống như hắn tuyệt đối là điên a!
-Cảnh sát giao thông đâu? Sao còn chưa tới lôi con hàng này đi?
-Con bà nó, nếu như ta mà lái xe, ta nhất định đâm chết mịa hắn.
-Xùy, ngươi chỉ giỏi nói mồm, lái xe thật cũng có mà dám, đâm chết người phải đi tù, đâm không chết thì ngươi cũng tán gia bại sản để đền hắn.
-Con bà nó, người không cần mặt mũi đúng là thiên hạ vô địch, con hàng này vô địch cmnr, thật không ai dám đâm hắn.
..
Bên đường không ít người ồn ào bàn tán, tuy rằng đại bộ phận mọi người đều chỉ trích tên gia hỏa kia, nhưng cũng chỉ là nói miệng mà thôi, không ai dám kéo hắn đi, loại người vô lại như vậy, ai cũng không muốn dây vào, đến cả tài xế lúc này chửi hắn cũng phải rẽ qua một bên đi làn khác.
Con người ta lúc đắc ý rất dễ quên mất mình là ai, tên gia hỏa này thấy vậy lại cứ tưởng không ai dám đụng vào hắn, hắn càng được thể tham lam nhìn Hàn Tuyết Nhu, dường như bây giờ mới phát hiện ra nàng là một đại mỹ nữ:
-Em gái, không phải ngươi lái Ferrari sao? đâm ta thử cái xem nào, ta vừa hay chưa có vợ, ngươi đâm ta thì sẽ phải làm vợ ta đó, hahaha… đến lúc đó ngày nào lão tử cũng đâm ngươi…ựa!
Tên gia hỏa kia đang đắc ý phun lời tục tĩu nhưng còn chưa nói xong đã đột nhiên hét thảm một tiếng, cả người bay ra ngoài, là chiếc Ferrari đột nhiên tăng tốc đâm hắn bay ra xa mấy chục mét, lăn thêm vài vòng người mới dừng lại, bất tỉnh nhân sự, không rõ sống chết.
Tiếng ồn ào bốn phía đột nhiên im bặt, mọi người trừng mắt há miệng kinh ngạc? vậy mà đâm thật sao?
Mãi đến khi chiếc Ferrari biến mất khỏi tầm mắt, không ít người mới kịp hoàn hồn, mọi người nhìn tên gia hỏa không rõ sống chết dưới kia nhưng không ai cảm thấy đồng tình hay thương cảm, tuy rằng lúc bọn họ gặp phải tình huống như vậy thì cũng chưa chắc đã dám làm như Hàn Tuyết Nhu, nhưng việc tên kia bị đâm lại làm không ít người cảm thấy khoái chí, mọi người đều thấy hắn đáng đời.
-THân ái, một số người trên đời này lúc nào cũng thích tự ngược, gặp phải loại tiện nhân như thế cứ trực tiếp đâm là được. – lúc này đã đi được một đoạn thật xa, Đường Kim mới quay sang nói với Hàn Tuyết Nhu.
Trên thực tế thì vừa rồi chiếc Ferrari đột nhiên tăng tốc là do Đường Kim làm, tuy hắn không biết lái xe nhưng đạp chân ga thì rất dễ.
-Biết rồi mà, thật ra ta cũng muốn tông hắn cho bõ ghét nhưng mà chàng nhanh chân hơn một bước mà thôi. – Hàn Tuyết Nhu yêu kiều nói, còn về việc tên kia sống hay chết nàng cũng lười quan tâm, ngoài ra thì nàng cũng chẳng sợ cảnh sát tới tìm phiền phức.
Nửa tiếng sau chiếc Ferrari rời khỏi Mạc Vũ thị, tới điểm đến tiếp theo.
Vụ va chạm vừa rồi dường như không ảnh hưởng mấy tới tâm tình của Hàn Tuyết Nhu, mấy ngày tiếp theo hai người vẫn tiếp tục vui vẻ du ngoạn khắp nơi, chỉ là mới sáng sớm tết Đoan Ngọ khi hai người đang ở một nơi cách Ninh Sơn khoảng 800km thì Hàn Tuyết Nhu nhận được cuộc gọi của mẹ mình giục nàng về nhà.
-Hôm nay là tết Đoan Ngọ, ý, ngày mai chính là ngày của cha, thôi bỏ đi, chúng ta cũng đã tới không ít nơi rồi, bây giờ là lúc phải về nhà. – Hàn Tuyết Nhu nằm trong lòng Đường Kim, mấp máy môi nói:
-Người nhà ta đều đã về quê, chàng đưa ta tới đó đi.
Ngừng một chút, Hàn Tuyết Nhu lập mình dậy, đem bộ ngực hùng vĩ của nàng ép chặp vào ngực Đường Kim:
-Êi, chàng có muốn cùng ta ăn tết Đoan Ngọ không?
-Thân ái, hay là thôi đi, tránh cho mấy bà cô bà thím nhà nàng lôi bản soái ca ra tra hỏi. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Cũng được. – Hàn Tuyết Nhu từ trên giường bật dậy, mặc lại quần áo rồi nói:
-Đi thôi, đưa ta về nhà!
Mười phút sau phía đầu ngõ Hàn gia thôn bỗng nhiên quỷ dị xuất hiện một chiếc Ferrari, trên xe có một nam một nữ, nhưng sau đó nam nhân lại đột nhiên biến mất, chỉ để lại mỹ nữ lái xe một mình.
Một giây sau Đường Kim đã có mặt ở Ninh Sơn.
Về đến phòng của hắn, phát hiện Kiều An An không có nhà, hắn liền gọi điện cho nàng.
-Chồng, chàng đang ở đâu đó. – thanh âm dịu dàng của Kiều An An truyền tới:
-Hôm qua ta vừa mới về tỉnh thành, bởi vì chàng không ở nhà nên ta mới lên đây với gia đình.
-Ta vừa mới về nhà, nhưng nàng không cần về đâu, lát nữa ta lại phải đi rồi. – Đường Kim nói.
Hai người nói chuyện một lúc sau đó cúp máy.
Ngồi trong phòng thêm một lát, Đường Kim thuấn di tới nhà bếp của hắn, nhưng làm hắn bất ngờ là Tống Oánh cư nhiên không có ở đây.
-Oánh Oánh bảo bối đi đâu nhỉ? – Đường Kim hơi kinh ngạc một chút nhưng cũng không muốn quản quá nhiều, nghĩ một lát cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà thử gọi Hoa Hoa.
-Hoa Hoa, giúp ta gọi Khinh Vũ tỷ tỷ, ta muốn nói chuyện với nàng. – Đường Kim dùng tâm linh nói chuyện với Hoa Hoa.
Cho dù hắn có thể trực tiếp gọi điện cho Tần Khinh Vũ hoặc có thể trực tiếp tới tìm nàng ,nhưng hắn lại thích dùng cách này để nói chuyện với nàng hơn, bởi vì cách này sẽ làm quan hệ của hắn và nàng trở nên đặc biệt hơn, từ trên mức độ nào đó mà nói thì đây là một lại tâm linh giao thoa.
Đại khái khoảng mười giây sau, Đường Kim đột nhiên cảm giác được gì đó, hắn biết đây là phía Tần Khinh Vũ đã có hồi ứng.
-Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ có nhà không? – Đường Kim hỏi.
-Ừ, ta đang ở nhà, thật ra thì ta đang định hỏi cậu đó, Đường Kim , cậu có biết Dao Dao đi đâu rồi không? – thanh âm của Tần Khinh Vũ rất nhanh truyền tới.
-Cô bé ngốc? – Đường Kim có chút ngẩn người;
-Nàng không có nhà sao?
-Không, từ lúc thi xong đại học nó đã rời nhà đi, nói là muốn đi chơi với Tống Oánh, nhưng cụ thể là đi đâu thì lại không nói, ta nghĩ hai người đi cùng nhau chắc không có việc gì, nhưng lâu như vậy cũng không có tin tức gì cho nên ta vẫn có chút lo lắng. – Tần Khinh Vũ đáp.
-Chẳng trách Oánh Oánh bảo bối cũng không thấy đâu. – lúc này Đường Kim mới minh bạch, sau đó lập tức nói với Tần Khinh Vũ:
-Khinh Vũ tỷ tỷ, ta cũng không biết các nàng đi đâu cả, bất quá tỷ cứ yên tâm, hai nàng ở cùng nhau sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Ngập ngừng một lát, Đường Kim mạnh dạn thử đề nghị:
-Khinh Vũ tỷ tỷ, nếu Cô bé ngốc đã không ở nhà hay là để ta tới ăn tết Đoan Ngọ với tỷ đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận