Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 975: Kẻ muốn tìm chết là ngươi mới đúng.

-Không phải. – Tần Khinh Vũ lắc đầu. – nơi đó vốn được một công ty địa ốc mua rồi, đang chuẩn bị làm trung cư thì giám đốc bỗng chạy mấy, sau đó thì trở thành một nơi hoang phế, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà nơi này tự nhiên trở thành một cái chợ, thật ra trong thành phố cũng có rất nhiều người tìm một miếng đất để trồng rau củ quỉa, sau đó ăn không hết thì họ đem bán, cũng có một số người dân dưới thôn quê mang đồ lên tận đây bán.
Khẽ ngừng một chút, Tần Khinh Vũ tiếp tục nói:
-Rau củ ở đây rất tươi, hơn nữa là rau xanh chân chính, rất được mọi người yêu thích, bất quá mấy tháng trước miếng đất này bị đem đấu giá, không ít người lo lắng sau này sẽ không mua được loại rau củ như thế nữa, những người buôn bán ở đây càng lo lắng hơn. Vì trước đó ta có mua thức ăn ở đây vài lần nên mới dứt khoát mua lại mảnh đất này để bọn họ tiếp tục có thể làm ăn buôn bán, đồng thời ta cũng yêu cầu mọi người phải giữ vệ sinh sạch sẽ, đại khái chuyện là như vậy.
Đường Kim cuối cùng cũng minh bạch, thì ra là Tần Khinh Vũ mua lại mảnh đất này sau đó cho mọi người dùng miễn phí, chẳng trách mọi người ở đây lại tôn kính nàng như vậy.
Lại mười lăm phút nữa qua đi, Đường Kim và Tần Khinh Vũ đã về tới biệt thự Tần gia, tuy Tần Khinh Vũ để Đường Kim chờ ở phòng khách nhưng hắn vẫn kiên trì cùng vào bếp với nàng, cùng chọn thức ăn, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, lúc này Đường Kim mới phát hiện có một nồi bánh trưng vẫn đang hấp trong bếp.
Hôm nay là tết Đoan Ngọ, đối với Đường Kim mà nói thì đây không phải là một ngày bình thường, trong khi hắn và Tần Khinh Vũ đang chuẩn bị bữa trưa thì ở một nơi cách Ninh Sơn rất xa trong một sơn cốc tại một phiến sơn mạch nào đó, đang cử hành một lễ tụ hội.
Đối với Tiên môn mà nói tết Đoan Ngọ lần này cũng là một ngày khá đặc biệt, bởi vì hôm nay một trong Tiên môn cửu phái lúc trước rất có khả năng sẽ bị môn phái khác thế chân.
Môn phải này chính là Vân Môn mới quật khởi gần đây, một môn phái đã từng nhỏ yếu đến đáng thương nay bỗng chốc trở thành một con quái vật lớn trong Tiên môn.
Nói hiện tại Vân Môn là một quái vật lớn trong Tiên môn cũng không hề khoa trương, ít nhất thì về mặt nhân số, Vân Môn hiện tại trên dưới đã có tất cả hơn ngàn người, luận quy mô cũng chỉ Thiên Đạo Môn có thể bì kịp.
Đương nhiên trong Vân Môn số lượng cao thủ không nhiều, tuyệt đại đa số đều là Luyện Khí kì đến Trúc Cơ kì, Kim Đan kì nghe nói có mấy người nhưng Nguyên Anh kì tuyệt đối là không có.
Nhưng Cửu Hoa Sơn hiện tại người có tu vi cao nhất là Hoa Thiên Dưỡng cũng chỉ là Kim Đan điên phong mà thôi, tuy nói Kim Đan điên phong chỉ kém Nguyên Anh có một bước nhưng trên thực tế thì một bước này lại như một đạo lạch trời cực khó vượt qua, rất nhiều cao thủ Kim Đan điên phong đến hết đời cũng không thể nào đúc thành Nguyên Anh.
Tóm lại mà nói trước mắt thực lực hai bên không có nhiều cách biệt, tuy rằng Vân Môn người đông nhưng trong mắt rất nhiều người chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, bởi vì Vân Môn trong thời gian rất ngắn đã thôn tính rất nhiều tiểu môn phái, còn Cửu Hoa Sơn tuy không nhiều người nhưng trên thực tế lại toàn là cao thủ.
Lúc này bên trong sơn cốc hơn ngàn người của Vân Môn đang tụ lại một chỗ, mấy chục người của Cửu Hoa Sơn cũng đã xuất hiện, ngoài ra thì còn có vài trăm cao thủ thuần túy chỉ là tới xem náo nhiệt đang vây quanh, mỗi môn phái cơ bản đều phái người tới đây dò la tin tức, bởi vì bọn họ đều muốn biết Vân Môn rốt cuộc có thể thành công thay thế Cửu Hoa Sơn hay không.
Nơi này thật ra không phải là một trường đấu võ cố định mà là lôi đài do trưởng lão hội lâm thời chỉ định, nơi đây không thuộc về bất cứ môn phái nào, tóm lại nó là một đại phương trung lập để đảm bảo công bằng cho cả hai bên.
Lúc nào trong cốc đã có chút hỗn loạn, người của trưởng lão hội vẫn chưa tới, Vân Môn và Cửu Hoa Sơn đã bắt đầu chửi mắng lẫn nhau, mà người gây gổ trước lại là Vân Môn.
-Cửu Hoa Sơn không phải bị diệt môn rồi sao? đám gia hỏa này từ đâu chui ra thế? – trong Vân Môn có người lên tiếng khiêu khích.
-Nghe nói lúc Cửu Hoa Sơn bị diệt môn đám người nào đó đang làm con rùa rụt cổ trốn trong mai, bây giờ mới dám thò đầu ra. – có người tiếp lời.
-Không đúng không đúng, Cửu Hoa Sơn chưa bị diệt môn a. – lại có người đáp.
-Sao vẫn chưa bị diệt môn kia? – lập tức có người vặn lại.
-Cái này nói ra thì dài, thật ra bị diệt môn không phải Cửu Hoa Sơn mà là Cửu Hoa Môn. – người kia cười hắc hắc nói:
-Nghe nói Cửu Hoa Sơn và Cửu Hoa Môn không phải là cùng một nhà, lần trước bị diệt môn là Cửu Hoa Môn, bây giờ mới là Cửu Hoa Sơn chân chính.
-Sùy, sao lại không phải một nhà, bọn họ lúc thì tự xưng Cửu Hoa Sơn, lúc lại tự xưng Cửu Hoa Môn, thật ra cũng chỉ là một mà thôi. – có người khinh khỉnh đáp.
-Người ta thường nói người không cần mặt mũi là thiên hạ vô địch, tu tiên giả không cần mặt mũi thì trưởng lão hội cũng địch không lại, Cửu Hoa Sơn đã hết thời mà vẫn còn đòi ngồi vào ghế Tiên môn cửu phái, đúng là không biết nhục. - có người cố ý đề cao thanh âm để bên Cửu Hoa Sơn cũng nghe thấy.
-Vân Môn các ngươi mới là kẻ không biết nhục? lấy da hổ khoác lên mình để dọa khỉ, cá ngươi lấy danh hào của Đường Kim để cáo mượn oai hùm sao? – phía Cửu Hoa Sơn có người nhịn không được đá lại.
-Các ngươi không phục thì tới mà tìm Đường Kim, để hắn diệt môn các ngươi lần nữa. – bên Vân Môn lập tức có người lớn tiếng hò hét, lời của người này lập tức được không ít người phụ họa.
Vân Môn đông người nên võ mồm chắc chắn chiếm được thượng phong, bất quá cả đám người đang mắng chửi đầy hưng phấn thì đột nhiên có một cỗ khí tức âm trầm nổi lên, một dây sau mọt lão già nhăn nhúm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, chính là Hoa Thiên Dưỡng.
-Các ngươi muốn tìm chết à? – Hoa Thiên Dưỡng âm trầm nhìn mọi người của Vân Môn một cái, một cỗ khí thế cường đại từ trên người hắn phát ra, nhất thời vô số đệ tử Vân Môn đều không tự giác được mà lũ lượt lùi về phía sau.
Hừ lạnh một tiếng, Hoa Thiên Dưỡng nói tiếp:
-Một đám chó không biết sống chết, vốn định đợi việc hôm nay kết thúc sẽ giải quyết các ngươi, nhưng nếu như các ngươi muốn chết sớm thì lão phu sẽ thành toàn.
-Hoa môn chủ, khẩu khí của ngươi thật là lớn. – một tiếng nói trong vắt vang lên, một mỹ nam tử mặc bạch y xuyên qua đám người ,đứng trước chúng đệ tử Vân Môn, chính là phó môn chủ của Vân Môn, Cố Khuynh Thành.
-Cố Khuynh Thành, chỉ bằng tu vi Kim Đan trung kì của ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện trước mặt lão phu! – Hoa Thiên Dưỡng lạnh lùng nhìn Cố Khuynh Thành.
-Hoa môn chủ, tu vi không đại biểu tất cả. – Cố Khuynh Thành cười nhạt:
-Theo ta được biết Đường Kim chỉ có tu vi Kim Đan sơ kì mà thôi.
-Cố Khuynh Thành, ngươi muốn tìm chết? – Hoa Thiên Dưỡng bạo nộ một tiếng, hiển nhiên hai chữ Đường Kim đã trọc trúng nỗi đau của hắn.
-Muốn tìm chết là ngươi mới đúng! – một âm thanh thánh thót động nhân đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận