Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 984: Tới Ninh Sơn tìm ta đi.

Hai người kia nhìn đồng bạn của mình đang nằm dưới đất rồi lại nhìn Đường Kim vẫn đang đứng đó, cuối cùng mới nhìn Băng Di một cái, nhất thời cả hai đều có chút do dự, nếu thực sự bị một mỹ nữ dùng vỏ chai đánh ngã, nói ra ngoài sẽ thành chuyện cười cho thiên hạ mất.
-Này, các người mau lên! – Băng Di yêu kiều quát.
Hai nam nhân kia vẫn không động, ngược lại còn vô thức lùi sau vài bước.
-Lãng phí thời gian của người ta, hừ! – Băng Di khẽ hừ một tiếng rồi ném chai bia trong tay ra, đồng thời nói với Đường Kim:
-Chồng, mau đưa ta thêm một chai nữa.
Đường Kim tùy ý ném ra một chia bia, Băng Di không cần nhìn cũng bắt được rồi lại ném về phía hai thanh niên kia, tuy rằng ném sau nhưng lại tới cùng thời gian.
Bụp bụp!
Hai chai bia đập trúng vào đầu hai tên gia hỏa còn lại, cả hai lập tức ngất đi.
-Yeah! – Băng Di hoan hô một tiếng rồi vô cùng phấn khích nhào vào lòng Đường Kim:
-Chồng, ta có lợi hại không?
-Lợi hại. – Đường Kim nghiêm trang nói, trong lòng thì thầm nghĩ, nàng bây giờ tốt xấu gì cũng đã là tu tiên giả, nếu như mấy tên gia hỏa này còn không giải quyết được thì nói gì đến tu tiên nữa.
Băng Di khẽ hé môi, đem miệng nàng hung hăng cắn lên bờ môi Đường Kim một cái, sau đó mới ôm của hắn nũng nịu nói:
-Chồng, hình như ta say rồi, chúng ta về khách sạn đi.
Khẽ thổi vào bên tai Đường Kim một ngụm khí, giọng nói của Băng Di tràn đầy dụ hoặc:
-Ta muốn múa cho chàng xem, nhưng mà điệu múa này không cho người khác nhìn được.
-Vậy được, chúng ta về khách sạn. – Đường Kim nhất thời có chút động tâm, dùng tốc độ nhanh nhất thanh toán tiền rồi lập tức ôm Băng Di rời đi, mặc kệ ba thanh niên bi kịch đang nằm dưới đất.…
Mười phút sau tại Khách sạn Hoàng Gia phòng số 1622.
Cũng không biết là Băng Di vô tình hay cố ý mà lại chọn một số phòng giống y với khách sạn Anh Túc, mà nơi này phòng 1622 cũng vừa hay là một phòng đơn chỉ có một chiếc giường lớn.
Trong phòng, Băng Di đang múa cho Đường Kim thưởng thức, nàng khẽ uốn éo bờ eo mềm mại, hai tay dang ra từ từ làm cho quần áo trên người nàng ít dần đi, mãi đến khi trên người nàng chỉ có một cặp bông tai mà Đường Kim tặng lúc trước.
Băng Di đã uống say nên lúc này nàng càng thêm nhiệt tình và chủ động, sự thanh thuần tự nhiên của nàng không có giảm đi nửa phần.
Triền miên suốt đêm, mãi đến sáng sớm Băng Di mới dựa vào lòng Đường Kim ngủ ngon lành.
Đường Kim cũng có chút mệt mỏi, chỉ là lúc hắn đang mơ màng sắp ngủ thì chuông điện thoại lại vang lên.
-Đường Kim, tên ngu ngốc nhà ngươi vậy mà không thèm tới kinh thành học đại học, ta không thèm quan tâm tới ngươi nữa… - tiếng chuông điện thoại làm Đường Kim phải cạn lời, tiểu nha đầu Hiểu Hiểu kia hình như lại tức giận rồi.
Bất quá người gọi tới không phải là Hiểu Hiểu mà là Tiêu Đại Nhi.
-Tiểu nam nhân, nhớ ta kgA? – thanh âm vũ mị truyền tới.
-không nhớ! – Đường Kim không vui nói, yêu nữ chết tiệt này lần nào cũng cố tình khêu gợi hắn rồi chạy mất, vừa nghe thấy tiếng của nàng đã làm hắn ảo tưởng ra thân thể nàng nhưng không thể nào sơ múi được.
-Tiểu nam nhân, trước mặt ta chàng vẫn luôn là người thành thực a, chàng nên giữ ưu điểm này đó. – thanh âm của Tiêu Đại Nhi vẫn làm người ta ngứa ngáy trong lòng:
-Chàng thật không nhớ ta sao?
-Có việc gì thì mau nói, nếu không ta cúp máy đây, đang buồn ngủ. – Đường Kim có chút bất mãn, hắn chẳng có tâm tình mà chơi trò mèo vờn chuột suốt ngày với yêu nữ này.
Đầu giây bên kia trầm mặc mất một lúc, sau đó Tiêu Đại Nhi mới nhẹ nhàng nói:
-Ta nhớ chàng.
Chất giọng hoàn toàn bình thường không kèm theo một tia mị thuật, chỉ có chút nũng nịu giống như nữ nhân bình thường nói với tình lang của mình, nhưng mà đối với Tiêu Đại Nhi thì ngữ khí đó có thể nói là tương đối đặc biệt, điều này đã cho mang tới cho Đường Kim một lực xung kích cự mạnh, làm hắn thiếu chút nữa thì xuống giường mặc quần áo, phi thẳng tới kinh thành tìm Tiêu Đại Nhi bởi vì hắn biết lúc này nàng đang ở kinh thành.
Nhưng chỉ một khoảnh khắc như thế, một giây sau Đường Kim đã mạnh mẽ áp chế cỗ xung động ấy xuống, đối với hắn Tiêu Đại Nhi thực sự quá mê hoặc, nàng làm hắn rất khó tự chủ được, hắn xác thực rất muốn gặp nàng nhưng không thể cứ như thế bị nàng dắt mũi được, hắn là nam nhân, nam nhân nhất định phải luôn giữ thế chủ động, cho dù có là tuyệt sắc yêu nữ như Tiêu Đại Nhi thì hắn cũng sẽ không để nàng khống chế.
-Nhớ ta thì mau tới Ninh Sơn tìm ta đi. – Đường Kim chỉ nói một câu liền lập tức cúp máy.
Chuông điện thoại không vang lên nũa, Đường Kim đem điện thoại ném sang một bên rồi thuận tay ôm Băng Di vào lòng, chẳng bao lâu sau hắn cũng tiến vào mộng đẹp.
Hắn vừa ngủ thì đã qua mất cả ngày, đợi lúc tỉnh lại đã là 5 giờ chiều hôm sau, hơn nữa còn là bị điện thoại đánh thức.
Mở mắt ra, Đường Kim cảm giác được hai khối cầu co dãn kinh người đang ép lên người mình, là Băng Di cũng đã tỉnh lại, nàng đang vươn mình với lấy điện thoại của hắn, đồng thời cũng đem hai khối cầu tuyết trắng kia ép lên ngực Đường Kim, làm cho hắn cảm thấy vô cùng thư thái.
-Chồng, là điện thoại của Đại Nhi tiểu thư…a! – Băng Di đột nhiên kinh hô:
-Đại Nhi tiểu thư, nàng đang ở Ninh Sơn?
-Cô ta tới Ninh Sơn? – Đường Kim khẽ ngẩn ra, cầm điện thoại lên thì phát hiện hệ thống định vị báo rằng Tiêu Đại Nhi xác thực đang ở Ninh Sơn, chính xác mà nói là đang đứng trên đại lộ Ninh Sơn.
Chần chừ một lát, Đường Kim cuối cùng cũng quyết định nhấc máy:
-Cô tới Ninh Sơn rồi?
-Tiểu nam nhân, người ta thực sự là nhớ chàng mà chàng không chịu tới chỗ ta thì ta chỉ có thể tới chỗ chàng thôi. – thanh âm vũ mị của Tiêu Đại Nhi lại truyền tới:
-Bất quá, ta đang gặp phải một phiền toái nho nhỏ, chàng có thể giúp ta giải quyết được không?
-Phiền toái gì? – Đường Kim thực không nghĩ tới Tiêu Đại Nhi sẽ mò đến tìm hắn thật, điều này cho hắn một cảm giác rất vừa ý, bất quá trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, yêu nữ kia có thể gặp phải phiền toái gì chứ?
-Có người đâm vào xe của ta. – Tiêu Đại Nhi bắt đầu làm nũng qua điện thoại:
-Bọn họ rất nhiều người đang vây lấy ta, ta không dám xuống xe, chàng mau tới cứu ta đi.
-Với bản lĩnh của cô thì những người kia vây được cô sao? – Đường Kim có chút dở khóc dở cười, yêu nữ này định chơi trò gì vậy? tới Ninh Sơn rồi vẫn còn cố tình để hắn phải ra mặt.
-Nhưng mà chàng là nam nhân của ta, ta hi vọng nam nhân của mình tới bảo bộ mình không được sao? – Tiêu Đại Nhi tiếp tục làm nũng, tiếng nũng nịu của nàng có bao nhiêu uy lực thì không cần nói cũng biết.
Đường Kim cuối cùng cũng phải gật đầu đáp ứng:
-Được rồi, ta tới ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận