Vô Thượng Thần Đế

Chương 109: Phong Thiên Đỉnh

- Thiên!
Mà thấy cảnh này, Mặc Dương ở bên cạnh gần như là hưng phấn nhảy lên.
Vị trước mắt này là ai?
Là sư phụ của hắn - Mục Vân!
Phế vật vang dội Bắc Vân thành mười năm - Mục Vân!
Nhưng bây giờ, một quyền lại đánh lui Thiết Sơn Hỗ cảnh giới thập trọng Tụ Khiếu cảnh, chỉ một chiêu này đã đủ để cho toàn bộ Bắc Vân thành triệt để vỡ tổ.
Nếu như Mục Vân dùng kiếm, lấy kiếm ý đánh lui Thiết Sơn Hỗ, có lẽ hắn cũng không phải kinh ngạc như vậy, thế nhưng Mục Vân lại dùng quyền, dùng là ấn pháp!
- Rất tốt, rất tốt!
Hung hăng lau tiên huyết ở khóe miệng, sắc mặt Thiết Sơn Hỗ càng ngày càng âm trầm.
Vừa rồi chỉ là hắn chủ quan, nếu không thì Mục Vân nho nhỏ kia, chỉ cần một quyền là hắn đã có thể lấy được tính mệnh của hắn.
Âm thanh lạch cạch vang lên, thân thể Thiết Sơn Hỗ lúc đầu gần một mét tám, bỗng nhiên cao lên, mà lồng ngực của hắn không ngừng chập trùng, dần dần run rẩy.
Một quyền này rơi vào hạ phong, có thể nói là vô cùng nhục nhã.
Nhục thân thập trọng Tụ Khiếu cảnh, có thể nói là thất kinh bát mạch trong cơ thể đã bắt đầu súc tích lực lượng, vững chắc chân nguyên, để sau khi tiến vào cảnh giới Linh Huyệt cảnh, dần dần mở thập đại huyệt khiếu trong cơ thể, đánh thực cơ sở.
- Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng!
Bước ra một bước, thân thể khôi ngô của Thiết Sơn Hỗ hở ra cơ bắp.
Có thể nhìn thấy, trong hai bàn tay của hắn nổi lên kình phong, không ngờ lại xuất hiện từng sợi tơ máu, chân nguyên nóng hổi đập thẳng về phía Mục Vân.
- Cút đi!
Nhìn thấy Thiết Sơn Hỗ động công phu thật, Mục Vân không sợ hãi chút nào.
Bát Hoang Sinh Tử Ấn là hắn đạt được từ trong tay Đông Phương Ngọc, chính là võ học thượng thừa chân chính.
Lần này, Mục Vân điều động chân nguyên trong cơ thể, triệt để đánh ra một ấn ký cuối cùng - Bát Hoang Thiên Ấn!
Bát Hoang Thiên Ấn, già thiên tế địa.
Một ấn này, dù cho Mục Vân có vận dụng toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, luận cường độ cũng không sánh bằng Thiết Sơn Hỗ.
Thế nhưng một ấn này lại vận dụng toàn bộ không bỏ sót một đạo chân nguyên nào trong cơ thể Mục Vân, cho dù một tia nhỏ bé cũng là một bộ phận cực kỳ quan trọng cấu thành ấn ký.
Song chưởng đối song chưởng, lần này, tất cả mọi người hiểu rõ, Thiết Sơn Hỗ sẽ không lưu tình, mà Mục Vân càng không có khả năng chủ quan.
Phanh...
Một tiếng va chạm trầm thấp vang lên, hai bóng người cũng không tách ra, bốn chưởng đánh vào nhau, ba động cường hãn dùng hai người làm trung tâm, chấn vỡ toàn bộ mặt đất trong phạm vi mười mét.
Lòng bàn tay Thiết Sơn Hỗ, phong vân dũng đãng, huyết hồng sền sệt, mà đổi thành một bên, trong lòng bàn tay Mục Vân, hai ấn ký hiện ra màu nâu xanh, hư ảo mờ mịt.
Hắn sử dụng võ kỹ, bọn người Thiệu Minh, Đường Minh Dương căn bản chưa từng thấy qua.
Nhưng chỉ bằng Mục Vân dùng một chưởng ấn này đã đỡ được Thiết Sơn Hỗ, bất luận thắng bại như thế nào cũng đủ để chứng minh, môn võ kỹ này cường hãn.
Đường Minh Dương động tâm, Ba Dụ Đức động tâm, Thiệu Minh càng động tâm.
Một môn võ kỹ hoàng giai đỉnh tiêm, đối với sắp bước vào Linh Huyệt cảnh như bọn hắn, lực hấp dẫn cũng không lớn như vậy.
Thế nhưng ngày sau, bọn hắn hoàn toàn có thể bằng vào môn võ kỹ này để mời chào tâm phúc trong tông môn.
Muốn đặt chân trong tông môn, một chính là võ kỹ, hai chính là đan dược, ba chính là thần binh lợi khí.
- Loại chưởng ấn này, cho dủ ở Thánh Đan tông chúng ta thì cũng cực kì hiếm thấy, một ấn một thế giới, một chưởng một càn khôn, biến ảo vô tận, uy lực vô tận.
- Không sai, nếu đạt được...
- Hắc hắc, Mục Vân này nhục thân bát trọng, có thể cứng rắn cản Thiết Sơn Hỗ, đủ để chứng minh môn võ kỹ này cường hãn.
Ba người không hẹn mà gặp mở miệng, nhìn về phía giữa sân.
Thùng thùng...
Đột nhiên, một đạo âm thanh thùng thùng trầm thấp vang lên, hai bóng người lúc đầu giằng co không xong, theo âm thanh thùng thùng vang lên, cân bằng nháy mắt bị đánh vỡ.
Thiết Sơn Hỗ rốt cục nhịn không được, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, phù phù một tiếng, quỳ trên mặt đất, hai tay rủ xuống đất.
Bát Hoang Thiên Ấn, già thiên tế địa.
Phong ấn hai cánh tay của Thiết Sơn Hỗ, căn bản không phải việc khó.
Nếu như Mục Vân đồng cũng ở thập trọng Tụ Khiếu cảnh, này nháy mắt giằng co cũng không thể xuất hiện.
- Phong Linh Thảo, ngươi còn cần không?
Kiếp trước, gặp qua rất rất nhiều thiên tài tông môn tự cho là đúng, luôn luôn cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, cho dù có đối thủ cũng chỉ là mấy tử đệ thiên tài trong tông môn mà thôi.
Người như vậy, chỉ có hung hăng đánh bại hắn mới có thể làm hắn hoàn toàn thất bại.
- Bại!
- Thiết Sơn Hỗ bại! Hỗn Nguyên Phích Lịch Chưởng đều sẽ bại.
Cảnh tượng như thế này là đám người chưa từng nghĩ tới.
Trước khi phía dưới, bọn hắn tưởng là Thiết Sơn Hỗ sẽ dần dần hiện ra ưu thế, cuối đánh bại Mục Vân, nhưng ai sẽ nghĩ đến lại là Mục Vân trọng thương Thiết Sơn Hỗ.
Ngưu bức!
Thấy cảnh này, Mặc Dương thật sự hận không thể nhảy dựng lên rống to, hận không thể trở lại học viện, nói một màn trước mắt cho Diệu Tiên Ngữ, nói cho Tề Minh.
Mục đạo sư của bọn hắn quả thực là yêu nghiệt trong thiên tài.
Ba ba...
Sau khi yên tĩnh dài dằng dặc, tiếng vỗ tay ba ba ba vang lên, một bóng người từ trong mấy người đi ra.
- Tốt tốt tốt, đạo sư thiên tài của Bắc Vân thành - Mục Vân, đánh bại đệ thử nội môn Thánh Đan tông - Thiết Sơn Hỗ, bát trọng Tụ Đan cảnh đánh bại thập trọng Tụ Khiếu cảnh, lợi hại, lợi hại!
Người nói chuyện chính là Thiệu Minh.
Lần này, đối với hành động thăm dò Phong Lĩnh động, bọn hắn cũng không ngờ, Mục Vân lại là người xuất hiện cuối cùng.
Sở dĩ mai phục ở nơi này là bởi vì mấy người đều hiểu rõ, cho dù đại đa số người thất bại, bất kỳ bên nào trong số bốn người bọn hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Cho nên mấy người đều đang đợi.
Thế nhưng không ngờ, đợi đến cuối cùng, xuất hiện lại là Mục Vân.
Càng không ngờ, lúc Mục Vân đối mặt với bốn người bọn hắn, chẳng những không cúi đầu, ngược lại cứng rắn đánh với Thiết Sơn Hỗ, kết quả, hắn còn thắng.
Đây quả thực là trần trụi.
Trắng trợn đánh mặt đệ tử Thánh Đan tông.
- Quá khen, Thiệu Minh, nếu ngươi muốn so với ta hai lần, ta cũng không để ý hạ mình chỉ giáo một chút cho ngươi!
- Ngươi...
- Ha ha...
Ngay vào lúc này, một tiếng cười ha ha vang lên:
- Thiệu Minh, ngươi cũng không thừa nước đục thả câu, ta thấy, mấy người chúng ta trước tiên giết chết hắn lại nói, Đường Minh Dương, ngươi nói xem?
- Làm gì liên quan đến ta!
Nghe được Ba Dụ Đức, Thiệu Minh sầm mặt lại, nhìn hai người Đường Minh Dương và Ba Dụ Đức, lộ ra thần sắc bất mãn.
- Thiệu Minh, ngươi cũng không cần ở đây thừa nước đục thả câu, Thiết Sơn Hỗ tổn thương, ba người chúng ta giết tiểu tử này, không tin móc không ra bí mật gì.
- Không sai, mà theo ta được biết, gia hỏa trong Phong Lĩnh động này chính là một vị đệ tử thân truyền trong tông môn chúng ta, sở dĩ trốn khỏi tông môn là bởi vì trộm Phong Thiên Đỉnh trong tông.
- Phong Thiên Đỉnh!
- Phong Thiên Đỉnh!
Nghe được lời này của Ba Dụ Đức, hai người Đường Minh Dương và Thiệu Minh rõ ràng chấn động.
- Các ngươi không biết sao?
Trong lòng thầm mắng một câu, sắc mặt Ba Dụ Đức kéo ra.
Hắn coi là hai người Đường Minh Dương và Thiệu Minh đã biết việc này, không ngờ hai người này lại không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận