Vô Thượng Thần Đế

Chương 1090: Cướp đoạt điểm tích lũy

Nhìn thi thể Hoàng Văn Cự Mãng, Mục Vân thở dài một hơi.
Phí nửa ngày mới chém giết một đầu cự mãng, công kích của cự mãng mặc dù không tính rất mạnh, thế nhưng phòng ngự thực sự có chút biến thái.
Tiếng tê tê vang lên, Mục Vân còn chưa tới kịp thở dốc, một tiếng tê tê vang lên lần nữa, lại một Hoàng Văn Cự Mãng lao tới hắn.
Hoàng Văn Cự Mãng kia trọn vẹn dài hai trăm trượng, nhìn qua rõ ràng còn cường hãn hơn con trăm trượng trước đó quá nhiều.
Quan trọng nhất là, trong nháy mắt cự mãng xông ra, sau lưng thế mà đi theo không dưới mười mấy con.
Mục Vân giờ phút này đã xem như không tệ, xung quanh những người khác, sớm đã bị công kích không biết tung tích.
Số lượng cự mãng, thực sự rất rất nhiều.
Mặc dù công kích không phải rất mạnh, thế nhưng phòng ngự có thể xưng vô cùng cứng cỏi.
Đám người dần dần bị tách ra.
Một võ giả chí ít đối mặt có mười mấy con Hoàng Văn Cự Mãng, mà số lượng cự mãng còn đang không ngừng gia tăng.
Liên tục không ngừng Hoàng Văn Cự Mãng lúc này triệt để nhào ra.
- Đáng chết.
Thấy cảnh này, đông đảo đệ tử tử thương càng ngày càng nghiêm trọng.
Thế nhưng những Hoàng Văn Cự Mãng lại càng ngày càng nhiều, Tử Vô Tẫn cũng âm thần lắng.
Hiện tại không nóng nảy nhất chính là Mục Vân.
Chạy trốn, hắn đương nhiên có thể làm được.
Những cự mãng kia muốn giết hắn, căn bản không có khả năng.
Tử Vô Tẫn cùng Lôi Không bọn người giờ phút này đang bận cứu vớt đệ tử của phe mình, đương nhiên không có thời gian quản hắn.
Lúc này, vô luận là võ giả tứ đại tiểu thế giới, hay đệ tử Ngũ Hành thiên phủ, tất cả đều không có liên quan đến hắn.
Chết rồi, mới tốt!
Thân ảnh né tránh, Mục Vân càng không ngại lời dụng thời điểm khi những đệ tử kia chống cự Hoàng Văn Cự Mãng, xuất ra ám chiêu, kiếm mấy điểm tích lũy.
Mấy người Tử Vô Tẫn đương nhiên là nhìn thấy Mục Vân ám chiêu, tức giận không thôi.
- Võ giả Tử Viêm tiểu thế giới nghe lệnh, đến tập hợp bên cạnh ta.
Tử Vô Tẫn giờ phút này rít lên một tiếng, hạ lệnh.
Vừa dứt lời, từng bóng người phóng tới Tử Vô Tẫn.
Trong lúc những đệ tử phóng tới Tử Vô Tẫn, lại chết thêm mấy người.
Cuối cùng, người đến bên cạnh Tử Vô Tẫn chỉ còn hơn mười người mà thôi.
Hơn mười người dùng Tử Vô Tẫn làm trung tâm, lại hình thành một hộ trận hình tròn, Tử Vô Tẫn ở vào trung ương trận pháp, điều khiển toàn cục, trong lúc nhất thời, những cự mãng kia quả nhiên không cách nào phá khai trận pháp.
Mà cùng lúc đó, Lôi Phong, Song Thư Vũ, Trí Nhạc ba người cũng học theo, đám người tụ tập bên người.
Thạch Thương thấy cảnh này, càng sẽ không lạc hậu, tụ tập lại đám người Ngũ Hành thiên phủ còn lại.
Võ giả năm tiểu thế giới trong chớp mắt hình thành năm đoàn thể, dựng lên vòng bảo hộ, mấy người Tử Vô Tẫn càng là ở bắt đầu bố trí trận pháp bên trong vòng bảo hộ.
Thoáng một cái, đám Hoàng Văn Cự Mãng điên cuồng hội tụ, công kích về phía năm tiểu đoàn thể.
Chỉ là theo thời gian chuyển dời, những cự mãng tử thương không ngừng, thế nhưng năm tiểu đoàn thể, vậy mà không có một tơ một hào hư hao.
Lúc này, gặp nạn ngược lại là Mục Vân.
Ngũ đại thế lực liên hợp một chỗ, toàn bộ trong sa mạc, chỉ có Mục Vân lẻ loi một mình, căn bản không người liên thủ cùng hắn.
- Ha ha!
Tử Vô Tẫn nhìn Mục Vân, ha ha cười nói:
- Xem ra chúng ta không cần tự mình động thủ chém giết ngươi, những cự mãng này liền sẽ sống sờ sờ nuốt ngươi.
Giờ phút này Mục Vân cũng nhức đầu.
Ngũ đại tiểu thế giới mỗi người hình thành tiểu trận doanh, những cự mãng kia, trên trời dưới đất, khắp nơi công kích mà đến, hắn muốn chạy, cũng chạy không thoát.
- Ta không tin, các ngươi chính là không phá nổi.
Mục Vân hừ lạnh một tiếng, hai tay nâng lên, tam đạo thiên hỏa, hóa thành ba viên hỏa cầu, vọt thẳng tới.
Rầm rầm rầm...
Trong nháy mắt hỏa cầu kia bạo tạc, mười mấy con cự mãng trong lúc nhất thời bị ngọn lửa bao trùm, thê lương tê minh để người phát run.
Lợi hại!
Thấy cảnh này, Mục Vân đột nhiên hào hứng.
Bọn gia hỏa này cũng không phải không có sợ hãi.
Lửa!
Bọn nó sợ lửa.
Hiểu rõ điểm này, Mục Vân bước ra một bước, trên hai tay, hỏa diễm cực nóng bao phủ.
Thấy cảnh này, những Hoàng Văn Cự Mãng, từng con lóe hào quang cừu hận trong hai mắt, thế nhưng lại cũng không dám lao ra.
Có mấy con không sợ chết, lao tới gần Mục Vân, chính là bị hỏa diễm quanh người Mục Vân nhiễm lên, hóa thành tia lửa.
Cuối cùng, bị thiêu đốt thành tro tàn.
Không ai nghĩ tới, đám cự mãng phòng ngự cứng cỏi này thế mà sợ lửa.
Mà lại tựa hồ e ngại thiên hỏa, bị thiên hỏa nhiểm lên, bốc cháy là không thể ngăn cản.
Chỉ là chấn nhiếp những cự mãng kia, Mục Vân cũng không có trắng trợn giết ra.
Sau này mới là trò hay.
Những cự mãng chỉ cần không ngốc, liền biết, công kích một mình hắn, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thế nhưng mấy cái tiểu đoàn thể kia lại chỉ một mực phòng hộ mà thôi.
Quả nhiên, trong chớp mắt, quần thể cự mãng lần nữa chuyển phương hướng, hướng thẳng đến năm tiểu đoàn thể điên cuồng công kích.
Thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Tử Vô Tẫn cứng ngắc.
Ai có thể nghĩ tới, những cự mãng không sợ trời không sợ đất thế mà sợ lửa.
- Đáng ghét, đáng ghét!
Tử Vô Tẫn tức giận không thôi.
Hiện tại, ngược lại là biến thành bọn hắn bị nhốt, mà Mục Vân lại được vòng thiên hỏa bảo hộ, an toàn không việc gì.
Những cự mãng kia, thậm chí hữu ý vô ý còn tránh đi Mục Vân.
Quả thực để hắn muốn phun máu.
- Mục Vân, Mục sư huynh, mau tới giúp chúng ta một tay!
Ngay tại giờ phút này, Thạch Thương đột nhiên mở lời:
- Chúng ta sắp gánh không được, tất cả mọi người là từ Ngũ Hành tiểu thế giới, giúp chúng ta một tay!
- Giúp?
Nghe được lời Ngũ Hành Thạch Thương, Mục Vân rất muốn cười.
- Thật có lỗi!
Mục Vân khổ sở nói:
- Ta không phải đệ tử Ngũ Hành thiên phủ, chính là đệ tử Hỏa Hành sơn, giúp các ngươi? Giống như không có lý do xuất thủ.
- Có có, lão tổ tông coi trọng ngươi, ngươi nhất định có thể trợ giúp chúng ta.
- Thế nhưng… Ta không muốn!
Mục Vân vừa dứt lời, nhìn Ngũ Hành Thạch Thương, lạnh lùng nói:
- Vừa rồi, ngươi bỏ qua quan hệ một bên, ta nhất thanh nhị sở, hiện tại, ta không có ra tay với ngươi đã là nhân từ.
- Mục Vân, ngươi, ngươi chết không yên lành.
Nhìn thấy Mục Vân tuyệt tình, Ngũ Hành Thạch Thương triệt để phẫn nộ.
Giờ khắc này đã không có gì giao hảo với Mục Vân.
- Ta chết không yên lành? Vậy ta trước khi chết, ngươi cũng nên chết trước mới được.
Hừ một tiếng, phía sau Mục Vân, một biển lửa cao trăm trượng trong khoảnh khắc phun ra ngoài.
Biển lửa lan tràn, quay xung quanh mấy trăm con cự mãng.
Mục Vân không ngừng co lại biển lửa, biển lửa ép những cự mãng kia lên tuyệt địa.
Tuyệt địa kia, chính là nơi đám người Ngũ Hành tiểu thế giới ngưng tụ trận pháp.
Biển lửa một mực thu nhỏ, những hỏa diễm kia bao phủ toàn bộ xung quanh hộ trận Ngũ Hành tiểu thế giới, cự mãng ở bên ngoài bị bức bách không có chỗ chạy trốn, chỉ có thể không ngừng công kích trận pháp, tìm tìm không gian sinh tồn.
Thấy cảnh này, Ngũ Hành Thạch Thương triệt để trợn tròn mắt.
Những cự mãng này nếu liều lĩnh công kích, bọn hắn căn bản khó có thể chịu đựng.
Vạn nhất trận pháp lâm thời dựng lên vị phá vỡ, vậy bọn hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận