Vô Thượng Thần Đế

Chương 1091: Tạm biệt!

Ken két!
Chỉ là, trong lúc Thạch Thương suy tư, những cự mãng đã cùng đồ mạt lộ, bị bức bách không chỗ có thể ẩn nấp, triệt để điên cuồng, từng con đỏ hồng mắt, hướng phía trận pháp cắn xé tới.
Nhìn những cự mãng kia, một ít đệ tử tâm lý yếu ớt sớm đã nhịn không được gào thét.
Ngũ Hành Thạch Thương giờ phút này cũng ảo não không thôi.
Sớm biết, hắn cùng Mục Vân liên thủ, bây giờ hẳn là tứ cảnh tượng đại tiểu thế giới bị tàn sát.
Chỉ là, nơi nào có nhiều sớm biết như vậy.
Ken két!
Tiếng vỡ vụn vang lên, đám cự mãng điên cuồng bất chấp hậu quả công kích, đại trận lâm thời xây lên chỗ nào có thể chèo chống quá lâu, huống chi, người Ngũ Hành tiểu thế giới, vừa rồi giao chiến, bản thân đã tử thương không ít.
- Liều!
Ngũ Hành Thạch Thương quát một tiếng, giết ra.
Trước mắt, đã không có đường thối lui.
Mục Vân thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không rảnh để ý.
Ngũ Hành Thạch Thương hết lần này đến lần khác trêu hắn, lại còn coi mình là quả hồng mềm dễ bóp.
Mà đổi thành một bên, võ giả tứ đại tiểu thế giới thấy cảnh này, chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh.
Mục Vân nếu như dùng phương pháp giống nhau đối phó bọn hắn, bọn hắn căn bản không đường thối lui.
Lúc này, Mục Vân lại đột nhiên chuyển dời ánh mắt quay lại.
- Các vị, vết xe đổ, đi theo nó rất tốt nha, các vị có muốn thử một chút loại tư vị này hay không?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, sắc mặt bốn người Tử Vô Tẫn đều trở nên cổ quái.
- Ngươi muốn thế nào?
- Đơn giản!
Mục Vân mở lời:
- Điểm tích lũy! Mọi người tiến vào nơi này đều vì điểm tích lũy, chỉ cần các ngươi đều cho ta tất cả điểm tích lũy trên người, ta cam đoan sẽ không xuất thủ.
- Lôi Phong quát lên một tiếng lớn, cả giận nói:
- Tiểu nhân hèn hạ, chúng ta dựa vào cái gì tin ngươi?
- Dựa vào cái gì?
Mục Vân tại lúc này đột nhiên cười.
- Bằng ta ở bên ngoài, mà các ngươi đang ở bên trong!
Tiếng cười rơi xuống, Mục Vân thôi động thiên hỏa, quay xung quanh đám người Lôi Đình tiểu thế giới, những cự mãng kia lần nữa giống như điên, không ngừng giết ra.
Vì phòng ngừa cự mãng đánh tới rút đi một nửa, Mục Vân sớm đã nhốt toàn bộ cự mãng trên chiến trường ở bên trong.
Giờ phút này, tất cả mọi người giống như ở vào một mảnh khói độc, tứ đại tiểu thế giới có thể dựa vào biện pháp phòng độc ngắn ngủi ngăn cản được, thế nhưng Mục Vân lại có thể tản mát ra khí độc cường hãn hơn, để những sương độc kia cũng không dám tới gần.
Ngược lại, hắn có thể dựa vào mình tản mát ra khí độc, để khống chế những độc vật kia.
Độc khí của hắn, chính là thiên hỏa.
Cự mãng như điên công kích đại trận, sắc mặt Lôi Phong trở nên lúng túng.
Gia hỏa này, quả thực là tên điên, một lời không hợp liền đánh!
- Dừng tay!
Lôi Phong lúc này bỗng nhiên mở miệng.
- Ngươi dừng tay! Ta cho ngươi!
Lôi Phong hừ một tiếng, vung lệnh bài tới Mục Vân.
Hai trăm điểm tích lũy!
Mục Vân cảm giác được điểm tích lũy của mình bỗng nhiên tăng trưởng.
- Xem ra, ngươi vẫn không thành thật, làm gì còn muốn lưu một bộ phận đây!
- Ngươi!
Lôi Phong triệt để giận, hắn không nghĩ tới, Mục Vân thế mà gian trá như thế.
Thế nhưng nhìn thấy bộ dáng trận pháp lung lay sắp đổ, Lôi Phong nhẫn.
- Cho ngươi!
Lại một lần nữa, Lôi Phong vung ra một trăm năm mươi điểm tích lũy.
- Cái này còn tạm được!
Mục Vân tiếp nhận điểm tích lũy, nhìn ba người khác trước người, nói:
- Ba vị không biết suy nghĩ như thế nào rồi?
Suy nghĩ như thế nào?
Giờ khắc này, còn có thời gian cho bọn hắn suy nghĩ sao?
Không cho điểm tích lũy, xua đuổi những cự mãng kia công kích, bọn hắn nơi nào còn dám nói nửa câu phản kháng.
- Xem ra còn chưa nghĩ ra, ta giúp các ngươi làm quyết định!
Mục Vân nói, hỏa diễm tràn ngập, hướng thẳng đến những cự mãng kia bao phủ mà đi.
- Cho ngươi!
Tử Vô Tẫn đóng chặt bờ môi, đột nhiên mở lời.
Vung ra điểm tích lũy.
Ba trăm hai mươi mốt điểm tích lũy.
- A di đà phật, điểm tích lũy chính là vật ngoài thân, hi vọng Mục thí chủ có thể nói lời giữ lời.
Trí Nhạc lại a di đà phật một tiếng, đem điểm tích lũy vung ra.
Ba trăm mười bốn.
Song Thư Vũ ngược lại không nói gì, vung ra điểm tích lũy.
Hai trăm chín mươi bảy.
Một hơi này, Mục Vân trọn vẹn có thêm sấp sỉ một ngàn điểm tích lũy.
Lại thêm trước đó Bạo Thiên Minh cùng người chính hắn chém giết.
Giờ khắc này trên người Mục Vân đã có hơn một ngàn sáu trăm điểm tích lũy.
Xếp hạng, từ mấy trăm lên cao đến ba mươi hai.
- Thế mà đến hạng ba mươi hai!
Nhìn thấy thứ tự của mình, Mục Vân sững sờ.
Hạng ba mươi hai, hơn một ngàn sáu trăm điểm tích lũy.
Chiếu theo như vậy, chí ít đã có hơn ba vạn người chết oan chết uổng.
Cái này còn không tính những võ giả bị quái thú bên trong tứ nguyên phong địa chém giết, hoặc là chết trong tuyệt địa.
Chỉ sợ hiện tại tứ nguyên phong địa chí ít có bốn vạn người bỏ mình.
Mà bây giờ hạng nhất có điểm tích lũy đến con số khủng bố 4,800 điểm tích lũy.
Một người, trọn vẹn giết 4,800 điểm tích lũy, quả thực có thể xưng khủng bố.
- Mục Vân, hiện tại điểm tích lũy đã cho ngươi, ngươi nên thể hiện lời hứa của ngươi!
Lôi Phong hừ một tiếng, quát.
- Thể hiện lời hứa?
Mục Vân sửng sốt một chút, nói:
- Thể hiện lời hứa gì? Ta có làm qua hứa hẹn gì cùng các ngươi à?
- Ngươi...
Nghe đến lời này, Lôi Phong giận không kềm được.
Mục Vân thể hiện rõ muốn chơi xấu!
- Ngươi muốn chết không nhận nợ?
Tử Vô Tẫn cũng biết, bọn hắn, vô cùng có khả năng bị Mục Vân đùa nghịch.
- Nhận nợ? Nhận cái gì? Ta chỉ biết, tứ đại tiểu thế giới các ngươi muốn liên thủ truy sát ta, bây giờ bị Mục Vân ta vây khốn, chỉ thế thôi.
- Đáng ghét!
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, trên mặt bốn người lộ ra vẻ giận dữ.
- A di đà phật, người xuất gia không nói dối, Mục thí chủ, ngươi...
- Ngươi nói dối còn thiếu sao? Tiểu ngốc lư, người Di Lặc tiểu thế giới đều mặt dày còn hơn cả rễ cây, đừng cho rằng ta không biết, ăn người không nhả xương chính là các ngươi.
Nghe đến lời này, sắc mặt Trí Nhạc không thay đổi, chỉ thở ra một hơi thật sâu.
Ngược lại là Song Thư Vũ một mực đứng tại chỗ, giữ im lặng.
- Mục Vân, ngươi ghi nhớ, đưa cho ngươi điểm tích lũy, chỉ là để ở chỗ của ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ thu hồi lại.
Nghe đến lời này, trong mắt Mục Vân mang theo một vòng ý cười.
- Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội kia.
Vừa dứt lời, biển lửa quanh mình lúc này nháy mắt tới gần, mà đổi thành một bên, những người Ngũ Hành thiên phủ đã là chết thì chết, thương thì thương, rõ ràng giãy dụa không được bao lâu.
Mà nhìn về phía kết cục những người Ngũ Hành thiên phủ kia, võ giả tứ đại tiểu thế lực hiểu rõ, tiếp theo, chính là bọn hắn.
Chỉ là bọn hắn thật không cam tâm.
Thế nhưng là không cam tâm, cũng căn bản không có cách nào.
Những cự mãng kia hình thành từng đạo tường che, căn bản không có cách đột phá.
Một khi đại trận bị phá, chết, chính là bọn hắn.
Càng nghĩ đến đây, trong lòng bốn người tức giận càng sâu.
Thế nhưng cho dù tức nổ phổi, bọn hắn giờ phút này cũng căn bản không thể làm gì Mục Vân.
- Các vị, tạm biệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận