Vô Thượng Thần Đế

Chương 1096: Tiểu ngốc lư (1)

- A?
Lạc Tuyết há miệng nhỏ, hai tay che miệng, nhìn Mục Vân, một bộ căm hận, khẽ nói:
- Nguyên lai ngươi là sát nhân cuồng ma, may mà ta vừa rồi không tin lời ngươi nói.
- Ta nói đại mỹ nữ, ngươi vì cái gì liền tin hắn, không tin ta?
Mục Vân im lặng nói:
- Đám con lừa trọc Di Lặc tiểu thế giới có bản tính gì, ngươi chẳng lẽ không biết sao?
Nghe đến lời này, Lạc Tuyết lắc đầu.
Xong!
Nhìn thấy dáng vẻ Lạc Tuyết kia đần độn, Mục Vân cảm giác xong đời.
Tiểu nha đầu này, thực lực Sinh Tử cảnh nhất trọng, đúng là không tầm thường. Thế nhưng tâm tính này, thực sự nên tôi luyện một chút.
- Lạc Tuyết đúng không? Ta khuyên ngươi, tốt nhất đề phòng hắn, tiểu ngốc lư này, không biết tai họa qua bao nhiêu nữ nhân, nói không chừng, nam nhân cũng tai họa không ít, chớ đừng nói chi là giết người.
- Mới không phải!
Trí Nhạc còn chưa mở miệng, Lạc Tuyết lại khẽ nói:
- Ta nghe phụ thân nói qua, người Phật gia, đều giảng cứu quên mình vì người, vị đại sư này làm sao có thể lừa gạt ta, nhất định là đăng đồ lãng tử ngươi nói năng bậy bạ.
- Ngươi thật sự ngớ ngẩn!
Mục Vân bất đắc dĩ.
- Lạc Tuyết thí chủ!
Lạc Tuyết vừa định tiến lên, Trí Nhạc lại đột nhiên cười ha ha nói:
- Lạc Tuyết thí chủ, người này tâm tính cuồng bạo, ta là người xuất gia, tự có biện pháp, để hắn nói lời nói thật.
- Tốt!
Nghe được lời của Trí Nhạc, Lạc Tuyết đứng ở một bên, nhường ra đường đi cho Trí Nhạc, hung dữ nhìn chằm chằm Mục Vân.
Ông...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, dị biến đột nhiên phát sinh.
Lúc đầu Trí Nhạc hướng phía Mục Vân đi tới, thế nhưng đột nhiên, hoàn toàn trở lại, một chưởng vỗ ra, lực lượng cường đại, bao phủ trên người Lạc Tuyết.
Trong một khoảnh khắc này phát sinh thực sự quá nhanh.
Sau một khắc, trên đỉnh đầu chỉ thấy Lạc Tuyết bất ngờ xuất hiện một cái chuông lớn.
Kim quang lập loè, tràn ngập xuống, bao lại thân ảnh Lạc Tuyết.
Trong chớp nhoáng này, Lạc Tuyết chỉ cảm thấy thân thể của mình mềm nhũn, không sinh ra một tia lực lượng.
Trong chốc lát, Lạc Tuyết ngốc.
- Đại sư, ngươi đang làm cái gì?
Thân thể Lạc Tuyết mềm nhũn, hữu khí vô lực nói.
- Lạc Tuyết thí chủ không cần sợ hãi!
Trí Nhạc ha ha cười nói:
- Ngươi và Mục Vân tiếp xúc quá nhiều, bây giờ ta chỉ là vì khu trục sát khí trên người ngươi, đợi lát nữa bần tăng chém giết kẻ này, liền đến hảo hảo trừ đi sát khí cho ngươi.
Cho tới giờ khắc này, cho dù Lạc Tuyết lại đơn thuần cũng biết vị đại sư này khoát lên áo ngoài dối trá.
- Tiểu nha đầu, hối hận không?
Nhìn Lạc Tuyết đứng tại chỗ, hữu khí vô lực thở hổn hển, Mục Vân ha ha cười.
- Ngươi cái người xấu này, vì cái gì không nói sớm?
- ...
Mục Vân thật sự im lặng đến cực điểm, hắn một mực nói, chỉ là nàng không tin thôi.
- Hai vị thí chủ chớ gấp!
Trí Nhạc giờ phút này vẫn là một bộ biểu tình bình tĩnh, cười ha hả nói:
- Ta trước độ hóa Mục thí chủ, rời khỏi khổ hải, sau đó, lại đến độ hóa ngươi.
- Độ hóa? Thế nào độ hóa?
Lạc Tuyết kinh ngạc nói.
- Tiền dâm hậu sát ngươi!
Mục Vân khẽ nói.
- Ta không muốn!
Vẻ mặt Lạc Tuyết đưa đám nói:
- Ta không muốn chết, ta còn có rất nhiều rất nhiều chuyện không có làm.
Nhìn Lạc Tuyết giờ phút này biểu lộ, Mục Vân dở khóc dở cười.
- Mục thí chủ, hiện tại, không có thời gian lo lắng cho người khác đâu, vẫn suy nghĩ một chút mình nên làm sao bây giờ đi!
Trí Nhạc đi lên phía trước, nhìn Mục Vân, trong mắt đầy vẻ hưng phấn, không cần nói cũng biết.
- Ta nên làm cái gì? Chờ chết thôi!
Mục Vân nhún vai một cái nói:
- Bất quá tiểu ngốc lư, người Di Lặc tiểu thế giới các ngươi, từng người đều dối trá, có mệt hay không?
- Loại thời điểm này, ngươi còn có tâm tư nói những chuyện này.
Lạc Tuyết vẻ mặt đưa đám nói:
- Ngươi vẫn tranh thủ thời gian ngẫm lại, làm sao có thể sống tiếp đi, ta không muốn, ta mới không muốn bị tiểu ngốc lư... Oa...
Chỉ là nghe được Lạc Tuyết hô Trí Nhạc là tiểu ngốc lư, Mục Vân lại bỗng nhiên cười một tiếng.
- Cười? Ngươi bây giờ còn có tâm tư để cười!.
- Còn không phải trách ngươi sao?
Mục Vân im lặng nói:
- Ngươi nếu mở ra phong ấn, tiểu ngốc lư này đã sớm chết.
- Ta làm sao biết, hắn là một người dối trá.
Lạc Tuyết nhìn Mục Vân, nói:
- Mà lại, ai bảo dáng dấp ngươi hèn hạ như thế, nhìn qua không giống như người tốt.
- Ta chỗ nào nhìn không giống như người tốt rồi?
Mục Vân cực lực phản bác.
- Hai vị thí chủ, các ngươi nói chuyện, có thể kết thúc!
- Ngươi ngậm miệng!
- Ngươi ngậm miệng!
Mục Vân cùng Lạc Tuyết hai người cơ hồ đồng thời quát.
Bị hai người quát một tiếng, sắc mặt Trí Nhạc lộ ra vẻ giận dữ.
- Ngậm miệng?
Trí Nhạc khẽ nói:
- Chờ ta trước độ hóa ngươi, nhìn ai bảo ai ngậm miệng!
Trí Nhạc nói xong đúng đi về phía Lạc Tuyết.
Xong đời rồi!
Nhìn tiểu ngốc lư đi về phía mình, Lạc Tuyết cảm thấy thầm nghĩ: “Tiểu ngốc lư này muốn hiếp nàng ở ngay trước mặt Mục Vân??!
- Chậm đã!
Lạc Tuyết vội vàng nói:
- Ngươi vẫn trước hết giết hắn đi!
- Cái gì?
Mục Vân triệt để sửng sốt.
Tiểu nha đầu này, điên rồi sao?
- Không không không, bần tăng đột nhiên nghĩ, nếu đưa ngươi độ hóa ở trước mặt Mục thí chủ, chắc hẳn tình cảnh cũng cực kì đặc sắc, Mục thí chủ, đúng hay không?
Biến thái!
Đáy lòng Mục Vân thầm mắng một cái, mặt ngoài lại lộ ra bộ dáng cực kì không cam tâm.
- A! Mục Vân, ngươi cứu ta, đều bị ngươi hại, ngươi chính ở chỗ này sững sờ làm gì!
Lạc Tuyết nhìn thấy Trí Nhạc đi tới, la to.
- Cứu ngươi? Ta, lấy cái gì cứu ngươi!
Mục Vân một tiếng quát khẽ, lời tuy như thế, thế nhưng bàn tay vung lên, một đạo ánh sáng, phá vỡ tứ phương kết ấn, lao thẳng tới Trí Nhạc.
Lạc Tuyết Thần Châm!
Mục Vân thi triển Lạc Tuyết Thần Châm.
Tứ phương kết ấn mặc dù có thể trói lại hắn, thế nhưng Lạc Tuyết Thần Châm lại là tồn tại tiếp cận Tiên khí, ấn pháp nho nhỏ này, căn bản không đủ để vây khốn hắn.
Trong chớp nhoáng này xuất hiện thực sự quá nhanh, mà lại chính là trong nháy mắt tại Trí Nhạc đi về phía Lạc Tuyết.
- Muốn đánh lén? Nằm mơ!
Chỉ là trong chốc lát, Trí Nhạc lại đột nhiên trở lại, đánh ra một đạo chân ngôn chữ “vạn”.
Hắn thi triển chính là tuyệt kỹ Di Lặc tiểu thế giới - Vạn Tự Chân Ngôn Quyết.
Một chữ phá vạn pháp, thủ đoạn của Mục Vân vô cùng xảo trá, hắn đương nhiên không có khả năng không phòng bị.
Chỉ là, để Trí Nhạc không nghĩ tới là, vạn tự chân ngôn của hắn trong nháy mắt đánh ra, tiếng lốp bốp, không ngừng vang lên.
Nhưng một đạo ánh sáng kia lại đánh vỡ vạn tự chân ngôn của hắn, trong đó xuất hiện một cái lỗ nhỏ, thẳng tắp bay tới trên gương mặt của hắn.
Trong chớp nhoáng này, Trí Nhạc cảm giác được khí tức vô cùng nguy hiểm.
Không nói hai lời, triệu hồi kim chung, bao phủ thân thể của mình, không ngừng lùi lại.
- Tiểu nha đầu, đừng lo lắng, nhanh mở ra phong ấn cho ta.
Cho tới giờ khắc này, Lạc Tuyết mới phát hiện, giam cầm trên người mình biến mất, mặc dù lực lượng còn không có đạt được hoàn toàn khôi phục, thế nhưng mở ra phong ấn lại không thành vấn đề.
Ba bước tới hai bước lui, tay Lạc Tuyết nâng ấn đánh lên phía trên tứ phương kết ấn.
Tiếng răng rắc răng rắc vang lên, tứ phương kết ấn triệt để vỡ vụn.
Trong nháy mắt ấn ký phá vỡ, Lạc Tuyết lại nhìn thấy khuôn mặt Mục Vân dữ tợn, hai tay thế mà hướng thẳng đến bên hông mình bắt tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận