Vô Thượng Thần Đế

Chương 1102: Vậy ngươi có đi hay không? (1)

- Vậy để chúng ta cùng một chỗ nhìn, trong này, đến cùng là cái gì?
Luân Vô Thường cười ha ha, không chút nào để ý tới đám người, hai tay vỗ mạnh, quang cầu vốn vết rách tràn đầy phía trên, vết rách phá vỡ, vật thể bên trong quang cầu cũng xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Một quyển sách!
Một bản thư tịch toàn thân hiện ra màu lam cổ phác!
Nhìn thấy quyển sách, mọi người nhất thời sững sờ.
Sách?
Võ kỹ? Hay là chỉ điểm luyện khí, luyện đan?
- Dung Thiên Quyết!
Nhìn thấy ba chữ màu lam mặt ngoài, Luân Vô Thường có phần sững sờ.
Chỉ là hắn cũng biết, hiện tại cũng không phải thời điểm xem xét võ kỹ.
Vươn tay, Luân Vô Thường muốn cầm lấy võ kỹ, thu lại.
Chỉ là ngay tại giờ phút này, răng rắc một tiếng vang lên, dưới chân quanh người hắn, đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
Trong nháy mắt vết rách xuất hiện, Luân Vô Thường chỉ cảm thấy tiếng gió lóe lên bên tai, một thân ảnh, trong chốc lát xông ra.
Một thân ảnh kia đi tới phía mặt của hắn, tay hắn đang cầm quyển sách thế mà không còn gì.
Ngay thời khắc hắn đang quay người, phía sau, một thân ảnh lại đột nhiên xuất hiện, nắm chặt Dung Thiên Quyết trong tay, trong chốc lát lui ra.
- Dung Thiên Quyết, tạ!
Một thân ảnh toàn thân áo đen, dáng người mạnh mẽ, tốc độ càng vô cùng nhanh chóng, một chuỗi dài động tác phát sinh ở trong nháy mắt, căn bản không người có thể kịp phản ứng.
- Truy!
Con vịt tới tay lại bay đi, Luân Vô Thường làm sao có thể không giận.
Hắn lúc đầu chỉ chú ý cẩn thận đề phòng ngũ người đại tiểu thế giới, ai biết ở đâu lại giết ra một hạng người vô danh.
- Chuột nhắt nhát gan, không dám lộ ra khuôn mặt thật sao?
- Hắc hắc, lộ ra khuôn mặt thật, không bị ngươi giết chết, cũng bị bọn hắn truy sát vô biên vô tận, ngươi làm như ta ngớ ngẩn giống như ngươi sao?
Tiếng cười khàn khàn vang lên, một thân ảnh vượt qua vách tường đại điện, biến mất không thấy gì nữa.
Luân Vô Thường đập mạnh bàn chân, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh, đuổi theo.
Oanh...
Chỉ là Luân Vô Thường thân ảnh vừa mới vượt qua vách tường, một tiếng nổ vang lại đột nhiên vang lên.
Nghe được một tiếng nổ vang, đám người thất kinh.
Dẫn đầu xông ra đương nhiên là cường giả Luân Vũ cả Luân Hồi các và Luân Sơn Nhạc mấy cường giả Sinh Tử cảnh.
- Tuyết nhi!
Nhìn thấy Lạc Tuyết chạy tới, Đấu Thiên Đô kéo nàng lại, dặn dò:
- Theo sau lưng ta, đừng xúc động.
- Ta biết rồi!
Lạc Tuyết cười hắc hắc, gật đầu nói.
Thế nhưng trên mặt nàng lại lộ ra ý cười để người cảm thấy kỳ quái.
Trong lòng Đấu Thiên Đô cũng khó có thể lý giải được.
Cũng không phải bọn hắn đạt được Dung Thiên Quyết kia, Lạc Tuyết cao hứng như vậy làm gì?
Chỉ là Lạc Tuyết lại hiểu rõ, không phải bọn hắn đạt được Dung Thiên Quyết, Dung Thiên Quyết kia khẳng định bị sắc phôi kia cướp đi.
- Còn biết cải trang ẩn tàng bản thân, rất cơ linh nha.
Lạc Tuyết nói thầm, đuổi theo tiến đến.
- Giết!
Ngay khi người Luân Hồi các xông ra, từng tiếng chém giết lại vang vọng thiên địa.
Đám người theo sau lúc này mới phát hiện, bên ngoài đại điện lộ thiên, không biết khi nào, thế mà xuất hiện một mảng lớn pho tượng thân mang khải giáp ố vàng.
Những pho tượng kia, bọn hắn cũng không lạ lẫm.
Chính là những pho tượng trước đó bọn hắn nhìn thấy bên trong các cung điện.
- Trời ơi….
Thấy cảnh này, một số võ giả đã kinh ngạc đến ngây người.
Khôi lỗi đến hàng vạn mà tính chen chúc mà đến, gặp người liền lên, căn bản không nói hai lời.
Pho tượng võ giả thân mang phục sức thống nhất đều là cảnh giới Vũ Tiên cảnh, mà những trang phục đặc biệt rõ ràng là người lãnh đạo, ba động trên người từng người đều tại cảnh giới Sinh Tử cảnh.
Thậm chí trung ương còn có rất nhiều người là không chỉ Sinh Tử cảnh nhất trọng đơn giản như vậy.
Những vật này thế nào đột nhiên sống lại rồi?
Lạc Tuyết thấy cảnh này, càng kinh ngạc đến ngây người.
Nàng đột nhiên nghĩ đến trước đó lời Mục Vân nói với mình.
Bọn hắn tiến vào bên trong một tòa tử trận, những võ giả kia sẽ phục sinh, chém giết bọn hắn.
Sinh môn!
Lạc Tuyết đột nhiên nghĩ đến, Mục Vân tựa hồ nói câu nói này.
Chỉ có đến sinh môn, bọn hắn mới có thể sống sót.
Chỉ là trước mắt, đã không có người kịp thời suy nghĩ những chuyện này.
Pho tượng võ giả đến hàng vạn mà tính giờ phút này đã đều đánh tới.
Phía trước một đợt, phần lớn đều Vũ Tiên cảnh nhất trọng, nhị trọng cảnh giới, đối với bọn hắn căn bản không có áp lực gì.
Một chưởng đánh chết một pho tượng võ giả, Lạc Tuyết chỉ cảm thấy bả vai bị người đụng một cái.
Theo phản ứng, Lạc Tuyết trở lại chính là một cước.
- Ta đi, nguy hiểm thật!
Một cước kia rơi xuống, một tiếng kinh hô vang lên:
- Ta tới cứu ngươi, ngươi không cần lấy oán trả ơn?
- Là ngươi!
Nhìn thấy Mục Vân, Lạc Tuyết hoảng sợ nói, đè thấp giọng nói:
- Ngươi còn dám tới? Vừa rồi Dung Thiên Quyết kia là ngươi trộm đi?
- Cái gì Dung Thiên Quyết? Ta đang đi tìm sinh môn, chuẩn bị mang ngươi rời đi nơi này, tiểu nha đầu, lưu lại, tuyệt đối sẽ chết!
Mục Vân vội vàng nói.
- Không phải ngươi?
- Cái gì là ta không phải ta?
Mục Vân vội vàng nói:
- Hiện tại không đi, một hồi bị bọn người Luân Vô Thường phát hiện ta ở nơi này, muốn đi đều đi không nổi.
- Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, cũng không phải ta!
Mục Vân im lặng nói:
- Tốt, tốt cho đồ không có lương tâm như ngươi, ta tới cứu ngươi, ngươi lại nói như vậy, vậy ngươi tự sinh tự diệt đi thôi.
- Cứu ta? Ngươi hảo tâm như vậy?
- Đương nhiên!
Mục Vân trấn định nói.
- Lúc đầu ta cũng muốn đi thẳng một mạch, thế nhưng nghĩ đến tiểu nha đầu đáng yêu như ngươi, mặc dù hơi vụng về ngốc ngếch một chút, về sau nói không chừng có thể trở thành tiểu nha đầu chuyên môn làm ấm giường cho ta, không đành lòng để ngươi chết ở chỗ này, cho nên tranh thủ thời gian trở về.
Nhìn Mục Vân cười hì hì, một khuôn mặt tươi cười của Lạc Tuyết đỏ bừng, ngực chập trùng, khẽ nói:
- Ai muốn làm tiểu nha đầu ấm giường của ngươi, ngươi bỏ ý nghĩ này đi.
- Vậy ngươi có đi hay không?
Oanh...
Mục Vân vừa dứt lời, phía trước, một tiếng nổ vang đột nhiên vang lên.
Thân Ảnh Luân Vô Thường như là một phát đạn pháo bị đánh lui.
- Thiếu chủ!
- Thiếu chủ!
Nhìn thấy thân thể Luân Vô Thường đụng vào trên vách tường, thân ảnh lảo đảo, khóe miệng chảy ra máu tươi, bọn người Luân Vũ, Luân Sơn Nhạc tiến lên vây quanh hắn.
- Không sao đâu!
Luân Vô Thường nhìn tên thân pho tượng võ giả một mang hắc bào xuất hiện trước người, sắc mặt tái xanh.
- Sinh Tử cảnh tứ trọng.
Vừa rồi đối chiêu một kích, hắn đã đánh giá ra tu vi khôi lỗi võ giả này.
Sinh Tử cảnh tứ trọng, đã đến cấp độ chuyển tử, hắn, không phải là đối thủ.
- Thiếu chủ, rút đi!
Luân Vũ bình tĩnh nói:
- Pho tượng nơi này thực sự nhiều lắm, bọn hắn có lực lượng liên tục không ngừng, chúng ta căn bản không phải đối thủ.
Rút?
Nhìn đầy trời đều là khôi lỗi, Luân Vô Thường cười khổ không thôi.
Rút lui chỗ nào?
Luân Vô Thường âm thầm oán hận.
Vừa rồi người áo đen kia chẳng lẽ chính là khôi lỗi trước mắt này?
Thế nhưng làm sao có thể?
Nếu như là khôi lỗi màu đen, vị tiền bối thiết kế địa cung này cũng thực sự là quá âm hiểm một chút.
Đem tất cả mọi người hấp dẫn đến nơi này, chính là vì cầm một bản Dung Thiên Quyết không biết đẳng cấp gì, hấp dẫn đám người, sau đó lại giết hết tất cả mọi người?
Bạn cần đăng nhập để bình luận