Vô Thượng Thần Đế

Chương 1104: Ép lên tuyệt lộ (1)

Nhưng nếu có thể dung hợp toàn bộ ba tầng hộ giáp, triệt triệt để để chuyển hóa thành lực lượng một môn, vậy thì không phải là đơn giản một cộng một bằng hai, mà là gia tăng mấy lần.
Loại phòng ngự kia, ngẫm lại đều để Mục Vân cảm giác được chấn kinh.
Tầng thứ hai hòa tan lực lượng của đối thủ, có thể cực lớn suy yếu công kích của đối thủ, khiến cho khi lực công kích đến thân thể mình giảm mạnh.
Mà tầng thứ ba càng khó hiểu, dung nạp lực lượng ngoại giới biến thành lực lượng của mình.
Võ kỹ bực này, có thể xưng nghịch thiên.
Bất quá đáng tiếc, môn võ kỹ này chỉ là thích hợp võ giả Sinh Tử cảnh, nếu như đẳng cấp lại cao một chút, sáng tạo môn võ kỹ này không chỉ là tiên nhân, mà là Đại La Kim Tiên, hoặc là Tiên Vương, sợ rằng sẽ càng khủng bố hơn.
Bất quá Mục Vân biết, mình có chút lòng tham.
Có thể làm cho mình tại Sinh Tử cảnh đến cấp độ này, đầy đủ.
- Ta ngược lại có thể thử một lần tu luyện tầng đầu tiên, dung hợp lực lượng hộ thể Kim Cương Thánh Thể, Bách Luyện Kim Thân cùng Đoán Cốt Thánh Thể của ba môn võ kỹ này.
Hạ quyết tâm, Mục Vân nhìn giới thiệu tầng thứ nhất của võ kỹ, nhập định.
Còn bên ngoài đang diễn ra sát phạt, không có liên quan gì đến hắn.
Mà lúc này giờ phút này, phía trên đài cao lộ thiên, mấy trăm người đã bị buộc phải co cụm lại một chỗ.
Đấu Thiên Đô tung một chưởng vỗ chết một pho tượng khôi lỗi, pho tượng kia hóa thành hoàng sa, rơi lả tả trên đất.
- Đáng ghét!
Đấu Thiên Đô nhìn Lạc Tuyết, vội vàng nói:
- Sư muội, ngươi có thể tìm tới Mục Vân kia không? Hắn vừa mới nói sinh môn, ở tòa đại điện nào?
- Tìm không thấy!
Lạc Tuyết bởi vì tiêu hao quá lớn mà sắc mặt hiện ra một tia tái nhợt, nhìn Đấu Thiên Đô, nói:
- Vừa rồi nói ngươi không nghe, bây giờ bị bức đến tuyệt cảnh, mới nhớ tới người ta, ngươi bây giờ nghĩ đến hắn, ngươi cho rằng hắn sẽ còn cứu chúng ta sao?
- Ai biết người kia có phải lừa gạt chúng ta hay không?
- Ngươi...
Lạc Tuyết hừ một tiếng, giết tiếp, không lên tiếng nữa.
Chỉ là nàng giờ phút này lại đang lo lắng, Mục Vân có thể đang giận nàng hay không?
Vừa rồi sớm biết, mình hẳn cho thấy thái độ tin tưởng hắn.
Lạc Tuyết cũng không phải không tin Mục Vân, chỉ là các vị sư huynh đệ khó mà tín nhiệm hắn, mà nàng không có khả năng vứt bỏ các sư huynh đệ, đi hắn cùng.
- Đáng ghét!
Giờ phút này, quần áo Luân Vô Thường rách nát, lộ ra rất chật vật, nhìn về phía trước, giận không kềm được.
Đại quân những pho tượng này căn bản giết không hết, giết một nhóm, còn có một nhóm.
Mà chân nguyên bọn hắn đang dần tiêu hao, lại càng lúc càng lớn.
Cho dù có đan dược chèo chống khôi phục, cũng khó mà tiếp tục tiêu hao.
Càng thêm đáng ghét là, những pho tượng kia thỉnh thoảng xuất hiện mấy cường giả Sinh Tử cảnh, thình lình chém giết một ít đệ tử trong số bọn hắn.
Hiện tại, đệ tử đã hao tổn hơn phân nửa.
Nếu tiếp tục như thế này, tất cả mọi người, đều sẽ chết ở chỗ này.
Chết ở chỗ này?
Luân Vô Thường hắn không cam tâm.
- Thiếu chủ, làm sao bây giờ?
Luân Vũ thở ra một hơi, khổ sở nói.
- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai!
Ngữ khí Luân Vô Thường bất thiện nói:
- Các ngươi liều chết giữ vững cho ta, nhớ lấy, bên trong một khắc đồng hồ, bất kỳ kẻ nào, không thể quấy nhiễu đến ta.
Luân Vô Thường vừa dứt lời, khoanh chân ngồi xuống.
Trong chốc lát, mặt ngoài thân thể của hắn tụ tập từng đạo ánh sáng.
Những ánh sáng kia mang theo tia óng ánh, như từng tấm gương thông thấu lẫn nhau, nhìn vô cùng óng ánh.
Vẻn vẹn như thế liền thôi.
Thế nhưng bên trong ánh sáng kia bắt đầu lan tràn, hướng ra bốn phía, khuếch tán ra.
Trong một khoảnh khắc này, trong lòng tất cả mọi người chỉ cảm thấy một trận bàng hoàng.
Sức mạnh thật mạnh mẽ.
Cỗ lực lượng kia chậm rãi tiêu tán, đám người chỉ cảm thấy mình vừa rồi giống như đưa thân vào bên trong một mảnh không gian bịt kín, cái gì đều nhìn thấy, thế nhưng mình lại không thể làm bất cứ chuyện gì.
Cũng may cái loại cảm giác này chỉ diễn ra trong nháy mắt, nếu không, bọn hắn chỉ sợ bị đối thủ giết chết.
- Bên kia!
Luân Vô Thường mở hai mắt ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chỗ đại điện của Mục Vân, ngữ khí kiên định nói.
- Thiếu chủ?
- Nơi đó, không có pho tượng võ giả xâm lấn, bên trong đại điện khác, toàn bộ là những pho tượng võ giả này.
Luân Vô Thường khẳng định nói:
- Bất kể như thế nào, giết ra một đường máu, phóng tới một tòa đại điện kia.
- Vâng!
Luân Vô Thường vừa dứt lời, đám võ giả Luân Hồi tiểu thế giới hợp lại cùng một chỗ, hướng về phía Luân Vô Thường chỉ đánh tới.
Một tiếng chém giết này, những pho tượng võ giả kia lại giống như hiểu rõ đám người muốn làm gì, hướng về phía cung điện kia chen chúc hội tụ tới.
Mà nhìn thấy bọn người Luân Vô Thường hướng về phía đại điện bên kia đi nhanh, bọn người Tử Viêm tiểu thế giới, Lôi Đình tiểu thế giới cũng từng người hướng về phía kia lao nhanh mà đi.
Trong lúc lao nhanh, đại quân những pho tượng kia cũng nháy mắt cải biến chiến tuyến, tựa hồ biết những người này chạy đi đến một tòa sinh điện duy nhất bên kia, trở ngại trở nên kiên cố trước nay chưa từng có, cơ hồ sấp sỉ một nửa pho tượng võ giả lúc này ngăn cản ở trước người những người kia.
- Đáng chết, xem ra nơi đó tất là sinh lộ.
Nhìn về phía trước, Luân Vô Thường quát lạnh một tiếng nói:
- Dùng bất cứ giá nào vọt tới một tòa đại điện kia, nếu không tất cả mọi người đều phải chết.
- Đúng!
Nghe đến lời này, đám người triệt để điên cuồng.
Tử Vô Tẫn, Lôi Phong, Song Thư Vũ, Đấu Thiên Đô mấy người giờ phút này cũng triệt để buông xuống tiểu tâm tư giữa lẫn nhau, chiến đấu đến một chỗ.
Lúc này, lại đi suy nghĩ những cái kia, quả thực là tự tìm đường chết.
Chém giết thảm liệt, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Nhưng giờ phút này, phía trên khoảng cách ngàn mét trước mặt mọi người, một bóng người lại khoanh chân ngay tại chỗ, ở ngay cửa vào cung điện, hai mắt khép kín, tựa hồ đang nhắm mắt trầm tư.
- Mục Vân!
Nhìn thấy kia một thân ảnh, Luân Vô Thường dẫn đầu nói.
- Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Nghe được một tiếng quát kia, mọi người nhất thời nghẹn lời.
Bọn hắn cũng không nghĩ tới, Mục Vân thế mà lại tại lúc này xuất hiện ở vị trí kia, vị trí tuyệt đối an toàn kia.
Nhìn thấy Mục Vân ở vị trí kia, mọi người đều nhất kinh.
- Đáng ghét!
Đấu Thiên Đô nhìn thấy Mục Vân khoanh chân ngồi ở chỗ đó, càng là sinh lòng tức giận, cảm giác giống như trên mặt bị người ta cứng rắn đánh một bạt tai.
Trước đó nếu hắn có thể đi theo Mục Vân rời đi, hiện tại chính là bọn hắn đứng ở nơi đó, nhìn những người này bị pho tượng võ giả vây công, chết thì chết, thương thì thương.
Đáng ghét!
Đấu Thiên Đô oán giận nhìn Mục Vân, ánh mắt cách ngàn mét, quả thực muốn nuốt luôn Mục Vân.
Chỉ là hắn hoàn toàn không nhớ, Mục Vân trước đó mời tưhắn giờ phút này trong lòng chỉ còn lại phẫn nộ.
Chỉ là bỗng nhiên, Mục Vân ngồi ngay ngắn ở chỗ cửa lớn cung điện lại bất ngờ mở hai mắt ra.
Một đôi mắt tràn ngập tinh quang, nhìn chằm chằm phía dưới.
Chỉ là trong nháy mắt, hai mắt Mục Vân phóng xuống lại nghênh đón từng đạo ánh mắt tràn ngập lửa giận, cơ hồ muốn giết hắn.
Giống như mình giờ phút này ngồi ở chỗ này ăn dưa hấu, mà những người kia ở trong nắng gắt biến thành thịt nướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận