Vô Thượng Thần Đế

Chương 1112: Thật không có cần?

Chỉ có còn sống, không ngừng tiến lên, không ngừng truy tìm lực lượng, không ngừng truy tìm quyền lợi, chưởng khống hết thảy sống sót, đồng thọ cùng trời đất, cùng lên cùng xuống với nhật nguyệt, mới là chỗ tất cả võ giả hi vọng nhất.
Mục Vân giờ phút này cũng không muốn chết.
Chết rồi, hết thảy đều không có.
Thế nhưng còn sống, lại đại biểu cho hết thảy, đại biểu cho lực lượng, đại biểu cho quyền thế, đại biểu cho nữ nhân, đại biểu cho vạn người kính ngưỡng.
Vô luận là mục đích nào, tại thời điểm võ giả truy tìm thực lực cường đại, đều chỉ là muốn tiếp tục sống.
Mục đích của Mục Vân rất đơn giản.
Hắn còn muốn trở lại Tiên giới mà đám người hướng tới kia, hắn đến vị trí trước kia từng vấn đỉnh ngàn vạn đại thế giới.
Ở nơi đó, rất nhiều người đang đợi hắn.
- Ta không thể chết!
Mục Vân đang chậm chạp khép kín hai mắt lúc này đột nhiên mở ra.
Trong chớp nhoáng này, lực lượng cường đại bên trong thân thể của hắn triệt để trở về.
Tiếng lốp bốp từ trong mỗi một tế bào của thân thể vang lên. Đây là một loại lực lượng thuế biến, đây là một loại reo hò và hoan hô đến từ thực lực cường đại.
Mục Vân càng bị loại lực lượng này thật sâu kéo theo, thân thể tại thời khắc này phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hết thảy, đều giống như nước chảy thành sông.
Sinh!
Sinh chi chân lý!
Trong lúc bất ngờ Mục Vân mở ra hai mắt, toàn thân cao thấp, lực lượng lúc này đạt được mấy lần đề thăng cùng bộc phát.
Cảm giác loại lực lượng kia tràn đầy truyền vang mỗi một nơi hẻo lánh trên thân thể của hắn.
- Lăn đi!
Nhìn thấy thân võ giả Sinh Tử cảnh nhất trọng đứng đầu vọt tới, Mục Vân giết ra một quyền.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, pho tượng võ giả Sinh Tử cảnh nhất trọng giống như biến thành cái sàng, toàn thân như quả cầu da xì hơi, ầm vang một tiếng tan thành mấy khói.
Trong một khoảnh khắc này, Mục Vân mới hiểu được, cái gì gọi là thực lực chân chính, cái gì gọi là lực lượng chân chính.
Sinh Tử cảnh nhất trọng, cảm giác loại lực lượng này lần nữa tăng lên để thân thể Mục Vân nhịn không được phát run.
- Đến đây!
Nhìn trăm người phía trước, Mục Vân cười ha ha một tiếng, bước ra một bước, giống như Tu La đến từ Địa Ngục, thức tỉnh lực lượng Tu La thuộc về mình.
Trong chốc lát, Mục Vân không lui mà tiến tới, giết ra ngoài.
Biến hóa đột ngột làm cho đám pho tượng có chút bối rối.
Thiên Minh Kiếm, Khốn Thiên Tỏa, Phong Linh Đỉnh, trong chốc lát giết ra.
Giờ khắc này, những Hư Tiên khí này mới là Hư Tiên khí chân chính.
Đến cảnh giới Sinh Tử cảnh, võ giả xem như chưởng khống nguồn suối một loại sức mạnh ngàn vạn đại thế giới, cũng chính là Tiên khí trong miệng mọi người.
Mà nhóm Hư Tiên khí chính là có Tiên khí dẫn đạo, mới không ngừng lớn mạnh.
Trước đó Mục Vân có thể nói là một mực dùng chân nguyên để dẫn dắt Thiên Minh Kiếm mấy loại Hư Tiên khí.
Mà bây giờ, trong cơ thể hắn thức tỉnh lực lượng phát sinh chất biến, chuyển hóa hướng về phía Tiên khí, sử dụng Hư Tiên khí, đương nhiên khác biệt lúc trước.
Loại cảm giác này để toàn bộ thân thể Mục Vân bắt đầu trở nên thoải mái.
Cảm giác loại lực lượng này trở về thực sự quá thoải mái.
Mục Vân đã nhịn không được, chuẩn bị đánh giết một phen.
Mặc dù những pho tượng Sinh Tử cảnh tam trọng, nhị trọng kia không đơn giản, nhưng bây giờ Mục Vân tựa như là sói hoang đã trưởng thành, dù phía trước là mãnh hổ cự tượng, hắn cũng căn bản không sợ hãi.
- Địa Diệt Chưởng.
Khẽ quát một tiếng, vỗ ra một chưởng.
Oanh...
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc tại lúc này vang lên, mặt tường trước người lúc này sụp đổ từng khúc.
Nhìn mặt tường sụp đổ, Mục Vân lại ngốc.
Tình huống như thế nào?
Chỉ là trước mắt, những pho tượng võ giả Sinh Tử cảnh lúc này cũng từng người vỡ nát, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Càng làm cho Mục Vân không nghĩ ra.
Làm cái trò gì nữa đây?
- A, không có ý tứ, không có ý tứ!
Dung Thiên lão tổ giờ phút này đột nhiên xuất hiện, gãi đầu một cái nói:
- Ta vừa sửa xong cái đồ chơi này, ta liền ra lệnh cho bọn hắn rút lui.
Nghe đến lời này, Mục Vân quả thực muốn phun ngụm máu ra ngoài.
Lão già này lúc nào cũng hố cha.
Hắn vừa định một hơi giết ra, giết thống khoái, thế nhưng lão nhân này làm trò như thế.
Dù cho hắn không phải đối thủ của những võ giả Sinh Tử cảnh tam trọng, thế nhưng vẫn có thể tôi luyện thủ đoạn của mình, quen thuộc võ kỹ sau khi tấn thăng.
Lão già này thế mà thu lại hết tất cả khôi lỗi.
Loại cảm giác này, giống như mình đã sớm nuốt xuân dược, đã trướng đến khó chịu, mắt thấy một đám mỹ nữ trước mắt, thời điểm triệt để cần thả ra, tất cả mỹ nữ đều không thấy tăm hơi.
- Ngươi chơi ta!
- Không không không, đây không phải vừa mới sửa tốt rồi sao?
Lão tổ bất đắc dĩ nói:
- Mà ngươi cũng đột phá đến Sinh Tử cảnh nhất trọng, xem như đạt được mục đích của mình, không phải rất tốt sao?
Nghe đến lời này, Mục Vân nhìn lão quái đầu, chỉ có thể im lặng.
- Ngươi thật không cần ta trợ giúp ngươi cái gì?
Lần nữa nhìn lão quái đầu một cái, Mục Vân xác định hỏi.
- Không cần!
Dung Thiên lão tổ kiên định lắc đầu, trong mắt không mang theo bất kỳ tư tưởng xấu xa gì.
- Thật không cần?
- Không cần!
Dung Thiên lão tổ chém đinh chặt sắt nói.
- Vậy ta có thể đi chưa?!
- Có thể!
Dung Thiên lão tổ nhìn Mục Vân, trong mắt không có một tia ý nghĩ xấu.
Mục Vân đi tới sinh điện, trong mắt đầy nghi hoặc.
Trong nháy mắt bước chân vào sinh điện, Mục Vân quay người lại, lại bị Dung Thiên lão tổ đứng phía sau làm giật mình.
- Ngươi làm gì?
- Ta đưa ngươi đi.
Mục Vân lần nữa nói:
- Ngươi thật không có cái gì cần ta làm?
- Ta thật không có cái gì cần ngươi làm, ngươi tấn thăng là dựa vào chính ngươi, cũng không phải dựa vào ta tăng lên, ta cần ngươi làm cái gì cho ta?
Càng nghe lời này, Mục Vân càng cảm giác kỳ quái trong lòng.
Lão nhân này thực sự quá kỳ quái.
Mục Vân quay người, đi tới bên ngoài.
Trong lúc đó, Mục Vân đột nhiên quay người.
Chỉ là còn chưa đợi Mục Vân mở miệng, Dung Thiên lão tổ lại không nhịn được nói:
- Ngươi tiểu tử còn chưa mọc đủ lông này thế nào phiền toái nhiều chuyện thế, ta nói không cần ngươi giúp ta cái gì.
- Ta không hỏi ngươi.
Dung Thiên lão tổ im lặng trợn trắng mắt, nhìn Mục Vân.
- Bất quá, ngươi xác thực không cần ta làm cái gì?
Trong lòng Mục Vân thực sự cảm thấy quỷ dị.
Nói đúng ra, lão nhân này giữ lại mình, nhìn như là hại mình, trên thực tế là trợ giúp mình đề thăng.
Thế nhưng Mục Vân căn bản không biết hắn.
Mà lại hắn rõ ràng cảm giác được, lão gia hỏa này tựa hồ có chỗ chờ đợi đối với hắn, thế nhưng lại không mở miệng.
- Được được được, ta có việc cầu ngươi được rồi.
Dung Thiên lão tổ bị hành động của Mục Vân làm cho cạn lời, không lời nào để nói.
- Chuyện gì?
- Ngươi, chỉ cần một đường đến cảnh giới tiên nhân, bảo vệ tốt mạng của mình, ghi nhớ, tuyệt đối đừng chết.
- ...
- Đây cũng là yêu cầu?
- Ngươi yên tâm đi, không có ngươi dặn dò, ta cũng sẽ bảo vệ mệnh mình.
- Vậy thì không sao, ngươi đi đi!
Dung Thiên lão tổ cười hắc hắc nói:
- Tứ nguyên phong địa thế nhưng nguy hiểm cực kỳ, tiểu tử ngươi nếu tiến vào địa phương nào không nên tiến vào, chết rồi, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận