Vô Thượng Thần Đế

Chương 1116: Bạch Hổ sơn Bạch Lãnh

Chỉ là giờ phút này, công kích của Mục Vân đã đi tới trước người Song Thư Vũ.
Tiếng khanh khanh khanh lúc này vang lên, trong hai tiếng oanh minh, tam đạo chưởng ấn lại vụt sáng lao ra.
Mà Mục Vân càng đi thẳng tới trước người Song Thư Vũ, Thiên Minh Kiếm chém ra.
Phanh phanh phanh...
Tam đạo chưởng ấn rơi xuống trong nháy mắt, Song Thư Vũ đã cảm giác được lực lượng bên trong thân thể của mình trong nháy mắt bị chấn động.
Nhưng trường kiếm theo sát mà tới lại để hắn cảm giác tử vong tới gần.
- Lăn đi!
Nhìn thấy Mục Vân đánh tới, Song Thư Vũ không cùng chờ lâu, vội vàng nuốt một viên đan dược vào bụng.
Ngay khi đan dược được nuốt vào bụng, cả người Song Thư Vũ triệt để toả sáng sinh cơ.
Trong một khoảnh khắc, chân nguyên cùng lực lượng của hắn lúc đầu giống như khô héo lại lần nữa bộc phát.
- Thái Cực Sinh Tử Kiếp!
Song Thư Vũ rít lên một tiếng, bước ra một bước, song quyền hùng hồn một trắng một đen đánh về phía Mục Vân.
- Muộn!
Chỉ là thời khắc này mặt ngoài thân thể Mục Vân đột nhiên xuất hiện tam thể cương khí hộ thân, hai lực lượng quyền đập nện mặt ngoài thân thể Mục Vân nhưng lại nháy mắt bị tam thể cương khí hộ thân hấp thu.
Hộ thể cương khí hấp thu, Mục Vân sâm nhiên cười một tiếng, một kiếm, giết ra.
Phù một tiếng, một đầu cánh tay của Song Thư Vũ bị chém xuống.
Tiếng gào thét vang lên, tơ máu như trụ, Song Thư Vũ cả người thời khắc này triệt để héo rút.
- Các ngươi trước đó bốn người liên thủ giết ta, trước kia có nghĩ tới, Mục Vân ta sẽ dần dần đánh giết bốn người các ngươi?
Mục Vân trực chỉ trường kiếm đến Song Thư Vũ, hờ hững nói.
- Là ngươi giết Trí Nhạc?
Nhìn Mục Vân, Song Thư Vũ đột nhiên tỉnh ngộ.
Khó trách, khó trách thời điểm bọn hắn hỏi Luân Vô Thường, người kia không nói hai lời liền động thủ.
Căn bản không phải Luân Vô Thường giết Trí Nhạc, bọn hắn hỏi thăm Luân Vô Thường, Luân Vô Thường đương nhiên tức giận.
- Là ta!
Mục Vân vừa dứt lời, trường kiếm giơ lên, một đạo kiếm khí lao thẳng tới Song Thư Vũ.
Nhìn thấy Mục Vân chém xuống, Song Thư Vũ triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Hắn còn không muốn chết, không muốn chết ở nơi này.
Tương lai hắn nhất định là cường giả đỉnh cao toàn bộ Thái Cực tiểu thế giới, có thể đứng hàng tiên vị, trở thành tiên nhân người người kính ngưỡng. Làm sao có thể chết ở chỗ này?
Phốc phốc!
Tiếng lợi khí vạch phá thân thể vang lên, miệng Song Thư Vũ ngập ngừng, thế nhưng yết hầu lại một chữ cũng không phát ra được.
Giờ phút này, Mục Vân nhìn trường kiếm của mình còn chưa rơi xuống, hai mắt nhắm lại.
Phốc phốc...
Trong khoảnh khắc, từng đạo mưa tên rơi xuống.
Mục Vân giơ kiếm ngăn cản, thế nhưng xung quanh những võ giả tứ đại tiểu thế giới cho dù sử xuất tất cả vốn liếng, bị những cái mưa tên kia công kích cũng là từng người kêu thảm không thôi.
Thời điểm những mưa tên kia bắn trúng đám võ giả, thi thể bọn họ trong nháy mắt hóa thành huyết thủy, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Thiên Minh Kiếm ở trước người, Mục Vân giết ra một kiếm một kiếm, thế nhưng giờ khắc này, mưa tên đang rơi xuống càng dày, sức mạnh mỗi một mũi tên thế mà vô cùng kinh khủng.
Dù là Mục Vân được Thiên Minh Kiếm ngăn cản phía dưới, bị kia mũi tên công kích đến cũng cảm giác thân thể run rẩy, nhịn không được rút lui.
Tàn nhẫn nhất là phía trên mũi tên kia nọc độc, chi chi rung động, để người cảm giác giống như trái tim của mình bị đâm xuyên, tiếng rất cào người.
Không bao lâu, theo mũi tên rơi xuống, lần lượt từng thân ảnh ngã xuống đất, hóa thành từng bãi từng bãi huyết thủy.
Giữa sân, chỉ có ba người còn đau khổ chèo chống.
Mục Vân, Lôi Phong, Ma Phàm!
Trong lúc nhất thời, mưa tên đột nhiên kết thúc, Mục Vân đứng tại chỗ, nhìn về phía trước.
Lôi Phong giờ phút này tận lực cùng Mục Vân kéo dài khoảng cách, nhìn về phía trước.
Mà đổi thành một bên, Ma Phàm thì sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhìn bảy tám người đi theo mình chết thảm, chỉ cảm thấy trong lòng đau hơn.
Đến cùng là ai?
- A? Thế mà còn có ba người không chết?
Ngay tại giờ phút này, một giọng nói tràn ngập kinh ngạc vang lên trước mặt ba người.
Ngay sau đó, một thân ảnh nam tử mang trường sam màu trắng, mặt mũi lãnh khốc thế nhưng ý cười chân thành cất bước mà tới.
- Bạch Lãnh!
Nhìn người tới, trong mắt Lôi Phong lộ ra một tia tuyệt vọng.
Bạch Lãnh?
Mục Vân cũng không phải rất rõ ràng đối với bách giới chi chiến lần này, cho nên cái tên này, hắn cảm thấy rất lạ lẫm.
Ma Phàm nhìn nam tử áo trắng kia, trên mặt cũng lộ ra mấy phần cẩn thận.
- Nga, nguyên lai là Lôi Phong, còn có vị này là Ma Phàm của Cự Ma tiểu thế giới?
Nhìn Lôi Phong cùng Ma Phàm, nam tử áo trắng ha ha cười nói:
- Thật đúng là xin lỗi, vừa rồi bắn sai, sớm biết là các ngươi, ta khẳng định sẽ thủ hạ lưu tình.
Bạch Lãnh nhìn hai người, ánh mắt rơi vào trên người Mục Vân một bên, kinh ngạc nói:
- A? Vị này là?
- Ngũ Hành tiểu thế giới Mục Vân.
- Mục Vân? Chưa từng nghe qua.
Bạch Lãnh vừa dứt lời, ngón tay vung lên, tiếng xé gió vang vọng, một bạch ngân châm xuyên phá không khí, đến trước mặt Mục Vân.
Trong nháy mắt bạch ngân châm bay ra, cuối cùng khanh một tiếng, lại là uốn lượn tại vị trí trước người Mục Vân nửa mét, đinh đương một tiếng, rơi xuống trên mặt đất.
- A?
Thấy cảnh này, Bạch Lãnh nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo hứng thú nồng hậu.
- Không chết? Có ý tứ, có ý tứ!
Bạch Lãnh nhìn Mục Vân, ha ha cười nói.
- Rất có ý tứ sao?
Mục Vân lại đột nhiên nói.
- Đương nhiên có ý tứ!
Bạch Lãnh ha ha nói:
- Không nghĩ tới tại Ngũ Hành tiểu thế giới còn có người có ý tứ như ngươi, nếu như Ngũ Hành Thạch Thương vừa mới đứng ở nơi đó, chỉ sợ sớm đã chết rồi.
- Không giết chết ta, ngươi tựa hồ rất thất vọng?
- Đương nhiên thất vọng.
Ngữ khí Bạch Lãnh dần dần trở nên lạnh lùng, nói:
- Dù sao, ngươi để ta mất mặt.
- Bạch sư huynh, đối phó hắn, ta đến là đủ.
Bạch Lãnh còn chưa xuất thủ, một tên thanh niên bước ra một bước, nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo hứng thú nồng hậu.
- Vấn Ngữ, cẩn thận một chút.
- Yên tâm đi, Bạch sư huynh.
Bạch Lãnh chính là thủ tịch đệ tử Bạch Hổ sơn của Tứ Phương tiểu thế giới, quyền cao chức trọng, thực lực càng là Sinh Tử cảnh nhị trọng, Vấn Ngữ thân là hạch tâm đệ tử Bạch Hổ sơn, dưới tay Bạch Lãnh, không biết đạt được bao nhiêu chỗ tốt, lúc này mới có thể tăng lên tới Sinh Tử cảnh nhất trọng.
Không có Bạch Lãnh liền không có hắn hiện tại.
Cho nên giờ khắc này, Mục Vân chỉ là Sinh Tử cảnh nhất trọng, lại thêm nhìn Mục Vân rõ ràng là bị thương, đúng là thời cơ tốt để hắn lập công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận