Vô Thượng Thần Đế

Chương 1119: Ngũ Nguyên Giảo Thiên Địa (1)

Dưới tình huống này, cả người Mục Vân nhất thời cảm giác được một cỗ lực lượng bá đạo cường hoành đến cực hạn đập vào mặt.
Ngũ nguyên chi long, căn bản không có khả năng ngăn cản.
Mà cho dù hiểu rõ, giờ khắc này Mục Vân đã không cách nào làm ra ứng đối.
Tiếng lốp bốp vang lên, cự trảo rơi xuống, ngũ nguyên chi long, từng con triệt để vỡ vụn ra, căn bản không có lực phản kháng.
Mà ngay sau đó, là tam thể cương khí hộ thân mặt ngoài thân thể Mục Vân, răng rắc răng rắc, cơ hồ cũng chỉ chèo chống được một lát, triệt để vỡ vụn ra.
Một trảo này, đem toàn bộ thân thể Mục Vân đánh vào phía dưới mặt đất trăm mét.
Thiên địa chân nguyên điên cuồng hội tụ, Bạch Hổ cự trảo, một trảo lại một trảo rơi xuống, phanh phanh phanh tiếng nổ đùng đoàng, không ngừng vang lên.
- Không phải ngươi rất lợi hại? không phải ngươi rất có thể chạy sao? không phải ngươi nói, thực lực mới đạo lí quyết định sao.
Bạch Lãnh một trảo lại một trảo chụp xuống, tiếng phanh phanh phanh nổ vang để đám người nghe được cảm giác trong lòng sụp đổ.
Bị vồ xuống thế này, không chết cũng hoàn toàn thay đổi hình dạng.
- Ngươi tốn sức thế, không mệt mỏi sao?
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, phía trên một ngọn núi nơi xa đột nhiên vang lên giọng nói.
Mục Vân?
Hắn chạy thế nào đến nơi đó rồi?
Nhìn thấy bóng dáng Mục Vân xuất hiện ở nơi đó, mọi người nhất thời ngơ ngẩn.
Đây là tình huống như thế nào?
Mục Vân vừa rồi rõ ràng bị Bạch Lãnh một trảo đánh vào bên trong mặt đất, nhưng bây giờ thế mà xuất hiện ở một bên khác.
Vừa rồi Bạch Lãnh đánh một trảo một trảo.
Hoàn toàn là đập không rồi?
- Mục Vân, ngươi muốn chết!
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện trên đỉnh núi, Bạch Lãnh chộp tới một trảo.
Phanh...
Nổ vang tiếng truyền ra, đỉnh núi nổ nát, tiếng lốp bốp vỡ vụn liên tục.
Sơn phong trong nháy mắt bị san thành bình địa.
- Uy, chẳng lẽ Bạch Lãnh ngươi đường đường là thủ tịch đệ tử Bạch Hổ sơn, không giết người, cải thành công nhân đào núi rồi?
Chỉ trong chốc lát, lại là một tiếng nói vang lên phía trên một tòa sơn phong khác.
Giờ khắc này, ánh mắt Bạch Lãnh nhìn Mục Vân tràn ngập thị huyết, tràn ngập điên cuồng.
- Hống!
Trong khoảnh khắc, trong miệng Bạch Lãnh phát ra một tiếng rống giống người mà không phải người.
Rống lên một tiếng để người cảm thấy hai lỗ tai chấn động, tại này quanh quẩn bên trong toàn bộ Điệp Không sơn.
Trong chốc lát, hư ảnh sau lưng Bạch Lãnh rốt cục bắt đầu hiện ra chân thân.
Đó là cự thú một nhìn qua hoàn toàn thật sự rõ ràng giống như Bạch Hổ.
Đường vân trắng đen xen kẽ, lông tóc phát sáng sáng loáng, hết thảy nhìn qua đều chân thật như vậy.
Dù đám người biết đó cũng không phải Bạch Hổ chân chính, thế nhưng một màn này lại làm cho bọn hắn rung động thật lớn.
Răng rắc một tiếng, tiếng một đoạn nhánh cây bị đạp gãy đột nhiên vang lên.
- Lôi Phong, ngươi muốn chạy? Ngươi chạy trốn được sao?
Bạch Lãnh nhìn Lôi Phong, quát lạnh một tiếng, bước ra một bước, móng vuốt to lớn của Bạch Hổ cào thân thể cả người Lôi Phong thành thịt nát, thậm chí ngay cả chân hồn cũng triệt để vỡ vụn.
Thấy cảnh này, đệ tử Bạch Hổ sơn cách ra xa.
Chỉ là, giống như giờ khắc này Bạch Lãnh lại căn bản không phân rõ bất kỳ kẻ nào.
Sau khi Lôi Phong bị một trảo vồ chết, Bạch Lãnh giống như lâm vào một loại tư thái cuồng bạo.
- Chạy mau!
Đột nhiên, bên trong đệ tử Bạch Hổ sơn may mắn sống sót không biết ai hô một cái, mọi người nhất thời tách ra chạy trốn.
- Chạy? Chạy cái gì!
Bạch Lãnh nhếch môi sừng, cười hắc hắc, vừa sải bước ra.
Đông đông đông!
Tiếng trầm muộn vang lên, một bước này bước ra, Bạch Hổ thế mà đánh ra một trảo.
Phù một tiếng vang lên, một tên đệ tử Bạch Hổ sơn ô hô ai tai, không còn mạng nhỏ.
Mục Vân bắt lấy một tên đệ tử Bạch Hổ sơn, quát:
- Hắn xảy ra chuyện gì?
- Bạch sư huynh thi triển chính là bí pháp Bạch Hổ sơn chúng ta, dùng chân hồn của mình câu thông cùng thần thú Bạch Hổ, hắn căn bản không có cách khống chế bí pháp này!
Đệ tử hoảng sợ nói:
- Một khi lâm vào tình trạng bị phản phệ, chính là sẽ bị một tia hồn phách của Bạch Hổ dẫn động khống chế, đây cũng không phải Bạch Lãnh sư huynh lần đầu tiên phát sinh loại tình huống này, lần trước phát sinh, hắn ngay cả cha mẹ mình đều giết.
- Thì ra là thế!
Nghe đến lời này, Mục Vân nhẹ gật đầu.
Đệ tử xung quanh, từng người chạy trốn, Mục Vân lại đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Cuối cùng, ngay thời khắc người trước mắt dần dần biến mất, một đôi tròng mắt Bạch Lãnh liếc về phía Ma Phàm bị thương nặng.
- Ngươi, chết!
Bạch Lãnh nhìn Ma Phàm, đuôi hổ quét qua, lao thẳng tới Ma Phàm.
Nhìn thấy đuôi hổ quét tới, Ma Phàm nhắm hai mắt lại.
Trước đó giao thủ cùng Tử Vô Tẫn, hắn đã đến hạn mức cao nhất, càng kém chút bị đánh lén chém giết, hiện tại đã không có khí lực lại đi phản kháng.
Hắn đã làm tốt chuẩn bị bỏ mình.
Chỉ là, chết ở loại địa phương này, thực sự để người khó mà tiếp nhận.
- Đáng ghét, không nghĩ tới Ma Phàm ta thân là thiên tài Cự Ma nhất tộc thế mà lại chết ở chỗ này, ta không cam tâm.
Ma Phàm vừa dứt lời, một quyền đánh tới trước người.
Cho dù chết, hắn cũng muốn làm ra phản kích cuối cùng.
Chỉ là một quyền kia mang theo lực lượng thực sự quá yếu.
Ở trước mặt Bạch Lãnh, có thể nói không có ý nghĩa.
- Dễ dàng như vậy liền từ bỏ?
Tại thời điểm Ma Phàm chuẩn bị buông xui chịu chết, một tiếng nói lại đột nhiên vang lên bên tai.
Trong nháy mắt tiếng nói vang lên, Ma Phàm mở hai mắt ra.
Mục Vân.
Mục Vân giờ phút này bất ngờ xuất hiện trước người Ma Phàm, ngũ nguyên chi long trong khoảnh khắc xuất hiện.
Chỉ là giờ khắc này ngũ nguyên chi long chính là dùng bí kíp ngũ đại thế lực đúc thành, thế nhưng năm đầu thuộc tính nguyên long không còn dài trăm trượng, mà tiến thêm một bước, đạt đến năm trăm trượng.
Ngũ nguyên chi long mỗi còn dài năm trăm trượng, gia tăng, không chỉ là chiều dài, càng là lực lượng.
Giờ khắc này, Mục Vân đứng trước người Ma Phàm, ha ha cười nói:
- Hắn, ta đến giết, thế nhưng ngươi, không thể chạy, nếu không, nghênh đón ngươi, cũng chỉ có chết.
Mục Vân vừa dứt lời, vọt thẳng ra.
Nhìn bóng lưng kia, Ma Phàm lại cảm giác trong lòng nhận đả kích cường liệt.
Hắn và Mục Vân đều là cảnh giới Sinh Tử cảnh nhất trọng, thế nhưng đối mặt Bạch Lãnh, hắn căn bản ngay cả sức hoàn thủ cũng không có, nhưng Mục Vân lại có thể vượt khó tiến lên.
Giữa hai người đã không đơn thuần là chênh lệch đơn giản như vậy.
Giờ phút này, chạy hay không chạy?
Đứng tại chỗ, nhìn về phía trước, Ma Phàm ngơ ngẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận