Vô Thượng Thần Đế

Chương 1139: Hắc Lân Ngọc Xà

- Long hóa chi thân!
Quát khẽ một tiếng, toàn thân cao thấp Mục Vân, long lân bất ngờ xuất hiện, lần này xuất hiện long lân, không còn bao trùm ngực, hai tay, hai chân Mục Vân, mà là đem toàn bộ thân thể hắn triệt để bao trùm.
Dưới tình huống bực này, nước hồ căn bản không có cách thâm nhập vào đến bên trong thân thể Mục Vân.
Mục Vân phảng phất cả người bị bịt kín bao trùm, nước hồ chỉ có thể chảy bên ngoài thất thải lân phiến.
Thời khắc này Mục Vân phảng phất biến thành một con cá đang bơi trong nước, thoải mái tự tại.
Phù phù một tiếng vang lên, thân thể Mục Vân vạch phá màn nước, ngẩng đầu lên, nhìn phía trên, hô to thoải mái.
- Rốt cục đi ra!
Ha ha la to, Mục Vân trực tiếp xuyên ra mặt nước, cả người triệt để buông lỏng bản thân.
- Mục Vân, ngươi còn dám xuất hiện!
Chỉ là ngay tại giờ phút này, một tiếng khẽ kêu lại đột nhiên vang lên.
Mục Vân xoay người nhìn lại, lại phát hiện mấy người Tước Anh thế mà đứng trên không nước hồ đang chờ đợi hắn.
- Chỉ mấy người các ngươi? Luân Nhiên đâu?
Nhìn mười mấy người, Mục Vân mở miệng hỏi.
- Hừ, dõng dạc!
Thanh Nghịch Thiên ha ha cười nói:
- Mục Vân, tử kỳ của ngươi đã đến, còn không biết chết? Giết Bạch Lãnh của Tứ Phương tiểu thế giới ta, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Luân Nhiên đã là đuổi theo Minh Nguyệt Tâm, chúng ta ở đây, chính là vì chờ lấy tính mệnh ngươi.
- Một, hai, ba.
Nhìn ba người Tước Anh, Mục Vân ha ha cười nói:
- Cũng chỉ có châu chấu nhỏ ba người các ngươi không biết sống chết sao? Võ giả Tứ Phương tiểu thế giới tốt xấu gì cũng xếp hạng thứ bảy, không biết thực lực đến cùng thế nào.
- Hôm nay Mục Vân ta liền đến kiểm tra một chút.
- Làm càn!
Huyền Sắc giờ phút này cũng lạnh lùng nói:
- Mục Vân, chúng ta vốn định nghĩ rằng nếu ngươi có thể biết sai, giao ra điểm tích lũy trên người, chúng ta tha cho ngươi một mạng, hiện tại xem ra, hoàn toàn không cần thiết.
- Điểm tích lũy?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Ngươi không nói, ta ngược lại đã quên, đúng, điểm tích lũy trên người các ngươi cũng nên cho ta, đại khái đạt được điểm tích lũy của các ngươi, đứng hàng trước mười, không thành vấn đề.
Vừa dứt lời, Mục Vân trực tiếp xuất thủ trước.
Long hóa chi thân, trong khoảnh khắc xuất hiện, long phiến dày đặc toàn thân, giờ phút này xa xa nhìn qua, cả ngươi Mục Vân như mang theo một kiện thất thải (bảy màu) chiến phục, uy phong lẫm liệt.
Trong lúc run tay, ngũ nguyên chi long lại lần nữa xuất hiện.
Chỉ là lần này, toàn thân cao thấp ngũ nguyên chi long, khốn long khóa lít nha lít nhít dây dưa, ngũ nguyên chi long chiều cao trọn vẹn gần ngàn trượng, điên cuồng gầm thét, gào thét, thẳng đến hướng mấy người.
- Đây là thứ quỷ gì?
- Gia hỏa này mới vừa rồi còn không phải thực lực thế này đâu?
- Sinh Tử cảnh nhị trọng, gia hỏa này thế mà lần nữa tấn thăng.
Nhìn thấy biến hóa, ba người Tước Anh lập tức thất kinh.
Nhưng ba người dù sao cũng là cảnh giới Sinh Tử cảnh nhị trọng, sao lúc này liền bị cử động nhìn qua thanh thế thật lớn của Mục Vân chấn nhiếp.
- Thần Tước Biến!
- Thanh Long Ấn.
- Huyền Vũ Phi Thiên.
Trong chớp mắt, ba bóng người riêng phần mình thi triển thần thông, chân nguyên lực lượng cường đại lúc này triệt để bộc phát ra.
- Vô dụng!
Mục Vân thấy cảnh này, hơi hơi cười nói:
- Thời điểm ta bước vào đến Sinh Tử cảnh nhị trọng, võ giả cảnh giới Sinh Tử cảnh nhị trọng, căn bản sẽ không có người là đối thủ của ta, cùng giai vô địch, một mực là ỷ vào cường đại nhất của ta.
Mục Vân mỉm cười, bàn tay trực tiếp đánh ra.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, từng tiếng oanh minh vang lên, Mục Vân trực tiếp vừa sải bước ra.
- Địa Diệt Chưởng!
Một chưởng kia mang theo Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình cường đại, trực tiếp thẳng hướng Tước Anh.
Nữ nhân này, là líu ríu muốn chém giết mình nhất.
Thương hương tiếc ngọc, Mục Vân đương nhiên sẽ, thế nhưng nếu như không phải hương, không phải ngọc, hắn căn bản sẽ không thương tiếc.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, lại một tiếng oanh minh vang lên, Mục Vân đánh ra một chưởng Địa Diệt Chưởng, uy thế kinh người.
Cửu Nguyên Diệt Tiên Chưởng, vốn chỉ có hai chưởng, Địa Diệt Chưởng, từ ngoài vào trong, Thiên Diệt Chưởng, từ trong ra ngoài.
Âm thanh ầm ầm truyền vào màng nhĩ mỗi người, trong chốc lát, Thanh Nghịch Thiên cùng Huyền Sắc hai người bị bạo phát bực này, không thể không lui lại.
Chỉ là Tước Anh đứng mũi chịu sào, căn bản không có cơ hội rút lui.
Một chưởng vỗ ra, hai bóng người trực tiếp bị đánh lui, thế nhưng một bóng người kia lại từ bên ngoài đến bên trong, làn da, nội tạng, xương cốt, bắt đầu hóa thành bột phấn.
Một chưởng, chết!
Thấy cảnh này, đám người triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Liền một chưởng, đã chết!
- Rút!
Đến lúc này, Thanh Nghịch Thiên cùng Huyền Sắc triệt để hiểu rõ, Mục Vân vì cái gì nói mình cùng giai vô địch.
Đây là thật sự cùng giai vô địch.
Mục Vân cường đại, tại thời điểm Sinh Tử cảnh nhất trọng lúc trước liền giết Bạch Lãnh.
Bây giờ hắn đến Sinh Tử cảnh nhị trọng, ba người bọn họ liên thủ căn bản không phải đối thủ.
- Hai người các ngươi không muốn đi theo nàng sao?
Mục Vân xuất thủ lần nữa, ngũ nguyên chi long hướng thẳng đến hai người quấn quanh mà đi.
Ngũ nguyên chi long phối hợp với Khốn Thiên Tỏa, ngoài dự liệu cường đại và khó mà chống lại.
Ngũ nguyên chi long với chiều cao ngàn trượng giờ này khắc này hoàn toàn đã thể hiện ra một mặt tàn nhẫn nhất.
Cắn xé, gầm thét, rống giận, Thanh Nghịch Thiên cùng Huyền Sắc hai người cứ thế biến mất không thấy.
Hai đại võ giả thiên tài cảnh giới Sinh Tử cảnh nhị trọng trực tiếp bỏ mình.
Hai tay nắm tay, nhìn lực lượng mênh mông mặt ngoài thân thể, Mục Vân tràn đầy tự tin.
Mượn lực lượng Minh Nguyệt Tâm, hắn cần dùng đột phá đến Sinh Tử cảnh nhị trọng, mà lại không chỉ là như thế, nếu không phải kết hợp sinh tử áo nghĩa và thân thể, còn cần thời gian tôi luyện, hắn hiện tại thậm chí có thể trực tiếp bước vào đến cảnh giới Sinh Tử cảnh tam trọng.
Chỉ là hiện nay, lại cần một bước tiến đến.
Cảnh giới đề thăng, Mục Vân cho tới bây giờ giảng cứu đều không phải nhanh, mà là ổn.
Dù sao hắn biết, trở lại Tiên Vương cảnh, còn một đoạn đường rất dài muốn đi, trong thời gian này, căn cơ mỗi một cảnh giới đều muốn cam đoan vạn vô nhất thất.
Vạn vô nhất thất này, cần chính là vững vàng.
Thu hồi lực lượng toàn thân, Mục Vân nhìn dưới chân, đột nhiên mở miệng nói:
- Ra đi!
Một tiếng này đối mặt là mặt hồ bình tĩnh, thế nhưng trong lúc đó ngẩng đầu, Mục Vân lại trực tiếp vỗ ra một chưởng.
Oanh...
Lực lượng cường đại bộc phát, lúc này triệt để vang lên.
Thân thể Mục Vân nhận trở ngại, lui lại một bước.
Trong hư không kia, một tiếng rên rỉ lúc này lại đột nhiên vang lên.
Một bóng người, chậm rãi bước ra.
- Quả nhiên là ngươi!
- Ngươi nhận ra ta?
- Không biết!
Nhìn hắc bào nhân trước người, Mục Vân lắc đầu nói:
- Ta không biết ngươi, thế nhưng ta biết, ngươi là một con chó bên người Luân Nhiên, đoán chừng cũng không phải hạng người vô danh.
- Ngũ Độc tiểu thế giới Hắc Đái Ngọc.
Âm thanh hắc bào nam tử mang theo chút khàn giọng.
- Ngũ Độc tiểu thế giới?
Mục Vân có phần kinh ngạc:
- Xem ra ta đánh giá sai ngươi, ngươi hẳn không phải là một con chó của Luân Nhiên, có khả năng, hai người các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu.
- Miệng của ngươi thật độc!
- Lại độc có thể càng thêm độc nếu so với độc của Ngũ Độc tiểu thế giới các ngươi sao?
Nhìn thấy miệng lưỡi Mục Vân dẻo quẹo, trong mắt Hắc Đái Ngọc hiện lên một vòng bạch mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận