Vô Thượng Thần Đế

Chương 1144: Một Tiếng Sư Tôn

- Gia gia ngươi? Gia gia ngươi kêu cái gì?
- Diệu Thiến!
- Diệu Thiến?
Nghe đến lời này, Mục Vân triệt để sửng sốt.
Chẳng lẽ là...
- Muội muội của ngươi ở đâu?
- Ta làm sao biết!
Diệu Linh Ngọc gấp gáp nước mắt đều chảy ra, khóc nói:
- Ta vừa rồi tách ra cùng bọn người muội muội, nhất người chạy trốn tới nơi đây, tránh né đuổi bắt, mấy người muội muội giờ khắc này ở chỗ nào, ta cũng không rõ ràng!
Diệu Tiên Ngữ!
Đồ nhi ngoan của ta.
Trong lòng Mục Vân lộp bộp một tiếng.
Năm đó, Thánh Đan tông trên cơ bản toàn bộ hủy diệt, hắn đã từng tìm kiếm qua Diệu Thiến đại sư cùng Diệu Tiên Ngữ hai người, thế nhưng một mực bặt vô âm tín.
Làm sao biết, thời gian qua đi mấy năm, thế mà tại nơi này, lần nữa nghe được tin tức của hai người.
Thời điểm lúc trước Mục Vân ở Bắc Vân thành, chính là cảm thấy được thân phận Diệu Thiến đại sư không đơn giản, về sau biết Diệu Thiến là đan sư Thánh Đan tông, cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ xem ra, thân phận hai người, xa xa không chỉ đơn giản như vậy.
Năm đó hai người ở Thương Hoàng tiểu thế giới, hiện tại thế mà xuất hiện tại Thiên Bảo tiểu thế giới, đó chính là nói rõ, Diệu Thiến đại sư biết như thế nào tiến vào bên trong Thương Hoàng tiểu thế giới.
Tìm tới Diệu Tiên Ngữ, nhất định phải lập tức, lập tức.
Đáy lòng Mục Vân hạ quyết tâm, nhìn Diệu Linh Ngọc nói:
- Ngươi có biện pháp phát giác được khí tức trên người Tiên Ngữ?
- Tiên Ngữ?
Bị Mục Vân xưng hô thân thiết như vậy kinh sợ, Diệu Linh Ngọc từ từ gật đầu.
- Vậy ngươi bây giờ thôi động bí pháp, nhìn Tiên Ngữ đến cùng ở nơi nào!
- Ừm ừm.
Diệu Linh Ngọc cúi đầu, trong tay móc ra một cái linh đang, linh đang toàn thân không màu, nhìn mười phần quỷ dị.
Nhưng Diệu Linh Ngọc cầm linh đang, lại nửa ngày không có động tĩnh.
- Ngươi bắt đầu đi.
Nhìn thấy Diệu Linh Ngọc nửa ngày không có cử động, Mục Vân thúc giục.
- Ngươi... Ngươi ở đay, ta không thả ra!
Diệu Linh Ngọc cúi đầu nói:
- Trong lòng ta dù sao có suy nghĩ bất hảo dâng lên, căn bản không có cách nào tụ tập tinh lực tìm kiếm.
Lời này vừa nói ra, Mục Vân nào không rõ, suy nghĩ không tốt là chỉ cái gì!
- Ta trước giải độc cho ngươi.
Mục Vân vừa dứt lời, tam đạo thiên hỏa tề xuất, hỏa diễm cực nóng trực tiếp bao phủ quanh người Diệu Linh Ngọc.
- Ừm hừ...
Diệu Linh Ngọc nhất thời nhịn không được, phát ra một tiếng rên rỉ khá có sức hấp dẫn.
Một tiếng này rơi xuống, Diệu Linh Ngọc mới phát hiện sự thất thố của mình.
Chỉ là giờ khắc này, Mục Vân chỗ nào chú ý những thứ này, chỉ thúc giục thiên hỏa, một tia xâm nhập vào bên trong thân thể Diệu Linh Ngọc.
- Hô...
Từ từ, Mục Vân thở ra một hơi, cả khuôn mặt lộ ra một tia vẻ nhẹ nhàng.
- Hiện tại có thể bắt đầu!
- A? n, tốt, ta hiện tại bắt đầu!
Diệu Linh Ngọc giờ phút này xem xét thân thể của mình, mới cảm giác được cỗ xúc cảm kì lạ kia hoàn toàn đã biến mất, lúc này mới yên lòng lại.
Chỉ là trong nội tâm nàng vẫn kỳ quái, sao Mục Vân để ý muội muội mình như thế.
- Mục Vân, trước đó ngươi nhận biết muội muội ta?
- Hẳn là... Nhận biết!
Mục Vân cũng không mười phần xác định, Diệu Tiên Ngữ chính là đồ đệ bảo bối trước kia của hắn.
Thân ảnh ghim hai cái đuôi ngựa, sóng cả mãnh liệt, ngẩng lên khuôn mặt non nớt nói cho hắn, tương lai đợi nàng lớn lên liền sẽ gả cho hắn, thật là nàng sao?
Mục Vân không xác định.
Mục Vân thúc giục nói:
- Ngươi nhanh lên đi, nếu như không phải nàng, ta cũng coi như giúp ngươi một chuyện, chí ít kết một thiện duyên với Thiên Bảo tiểu thế giới của ngươi.
Diệu Linh Ngọc không xác định Mục Vân có chân tâm hay giả ý, chỉ là hiện tại cũng không có những biện pháp khác.
Muội muội bây giờ đang ở trong tay Ngũ Độc tiểu thế giới, nếu xảy ra chuyện, chỉ sợ gia gia sẽ điên mất.
Nhẹ gật đầu, Diệu Linh Ngọc trực tiếp bắt đầu khởi động trong tay linh đang.
Linh đang cũng không phải phát ra âm thanh đinh đinh đang đang thanh thúy, mà là tiếng ông ông mang theo trầm muộn.
Tiếng ông ông truyền ra không bao lâu, từng tiếng ông ông đột nhiên quay trở lại.
- Ở bên kia!
Diệu Linh Ngọc quát khẽ một tiếng, nháy mắt xông ra.
Mục Vân không nói hai lời, trực tiếp đuổi theo.
Tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì mới tốt!
Trong lòng Mục Vân thầm nhủ, tốc độ trực tiếp tăng vọt, vượt qua Diệu Linh Ngọc, hắn cũng không biết đi bên nào, may mà trực tiếp kéo Diệu Linh Ngọc, một đường chạy vội.
...
Rừng cây đại thụ nhìn không thấy cuối, khắp nơi đều là đại thụ che trời xanh um tươi tốt, đứng trong rừng cây, bóng người thực sự quá mức nhỏ bé.
- A!
Trong rừng cây bình tĩnh bất ngờ vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Giờ khắc này, trong rừng cây, một khu vực trống trải, một bóng người lơ lửng giữa không trung.
Người này một thân váy dài thuần trắng, cả người nhìn như hồ điệp gãy cánh, bị người giam cầm phía trên giữa không trung.
Chỉ là giờ phút này, trên mặt nữ tử kia vẫn là lụa trắng, dáng người lồi lõm tinh tế bởi vì bộ dáng nữ tử vặn vẹo thống khổ, ngược lại càng lộ vẻ mê người.
- Nghiêm Khoan, là ngươi có biện pháp, nếu không muốn tóm lấy tiểu nha đầu này cũng sẽ rất khó khăn!
Phía dưới, từng bóng người xuyên tới xuyên lui, trong đó một nam tử dáng người thấp bé, thân mang hắc bào cười nói.
- Hai tỷ muội Thiên Bảo tiểu thế giới, thực lực không kém, lại thêm thiên tài địa bảo trên người không ít, muốn tóm lấy, trừ phi là có thực lực của Luân Vô Thường, Minh Nguyệt Tâm những người kia.
Nghiêm Khoan thân hình cao lớn, nghiêm túc thận trọng, một đôi mắt nhỏ như hạt vừng, cái mũi thẳng tắp, miệng càng tùy tiện.
Người này tuyệt đối là loại người cho người ta ấn tượng cực lớn khi vừa nhìn thấy lần đầu tiên.
Chỉ là ấn tượng này không phải ấn tượng tuấn tú, mà là xấu!
Xấu không gì sánh kịp, làm cho không người nào có thể không nhớ.
- Tất Kiếm, ngươi xác định trận pháp ngươi thiết kế không có vấn đề?
Nghiêm Khoan xoay người, nhìn thân ảnh khoác hắc bào đang đứng dưới táng cây hỏi.
- Ngươi yên tâm đi.
Âm thanh khàn khàn, để người nghe qua cực độ không thoải mái.
- Ta xác định không có vấn đề.
Tất Kiếm ha ha cười nói:
- Chỉ là những phế vật kia, thế mà ngay cả Diệu Linh Ngọc cũng có thể làm cho chạy, nếu không Hạt Hạc ngươi ngược lại có thể hảo hảo hưởng thụ một chút tư vị hai tỷ muội.
- Có thể đừng nói ta thành dạng không chịu nổi như thế hay không.
Hạt Hạc bất mãn nói:
- Tốt xấu gì ta cũng là công tử ngọc thụ lâm phong lỗi lạc, ngươi làm gì nói ta không chịu nổi thế kia, bất quá không có tỷ tỷ, có muội muội, ta cũng đã rất thỏa mãn.
Nhìn thấy Hạt Hạc vô sỉ cách đương nhiên nói ra, Tất Kiếm cùng Nghiêm Khoan hai người đều ném đi ánh mắt khinh bỉ.
- Hảo, trước rút ra hết lực lượng trong cơ thể nàng đi!
Tất Kiếm bình tĩnh nói:
- Chờ nàng vô giá trị đối với chúng ta, hai người các ngươi muốn như thế nào thì cứ theo như các ngươi muốn.
- Hiểu rõ!
- Động thủ!
Vừa dứt lời, ba người đều thi triển thần thông riêng phần mình, từng đạo lực lượng hướng thẳng đến một bóng người giữa không trung đánh tới.
- A!
Một tiếng hét thảm, lần nữa vang lên.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài sơn lâm, hai bóng người cấp tốc xuyên qua.
- Ở bên kia!
Diệu Linh Ngọc nghe được âm thanh linh đang trong tay, vội vàng nói.
- Ta biết!
Bóng dáng Mục Vân lóe lên nhanh chóng biến mất, tốc độ tăng vọt.
Bá một tiếng vang lên, Mục Vân trực tiếp xuất hiện trong rừng cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận