Vô Thượng Thần Đế

Chương 1147: Bạch Vi Thảo

- Đến hay lắm!
Nhìn ba người, Mục Vân sục sôi ý chí chiến đấu.
Chém giết ba người, Mục Vân không có chút do dự.
Năm Khốn Thiên Tỏa giết ra, cả người Mục Vân triệt để lâm vào bên trong chiến đấu.
Giờ khắc này hắn cảm giác được khát vọng chiến đấu trong xương mình.
Loại khát vọng này để hắn giờ khắc này triệt để lâm vào điên cuồng.
- Khốn Thiên Tỏa, ra!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân vỗ ra một chưởng, tiếng lốp bốp vang lên, cả người Mục Vân triệt để giết ra.
Năm Khốn Thiên Tỏa lúc này quấn quanh thành một cỗ, quấn chặt lấy thể Song Xỉ Thiên Hạt đứng mũi chịu sào thân.
Trong miệng một tiếng quát mắng, Tử Liên Yêu Hỏa dọc theo xích sắt phóng tới Song Xỉ Thiên Hạt phía dưới.
Song Xỉ Thiên Hạt vốn định dùng hai cái răng của mình xoắn nát xích sắt thế nhưng song nha hạ xuống, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, Khốn Thiên Tỏa chẳng những không có xuất hiện bất kỳ tổn hại nào, ngược lại là hai cái răng của Song Xỉ Thiên Hạt lúc này bỗng nhiên xuất hiện từng lỗ hổng.
- Làm sao có thể!
Thấy cảnh này, Hạt Hạc triệt để ngốc.
Một đôi răng nhọn của Song Xỉ Thiên Hạt quả thực so với nó cái đuôi còn muốn lợi hại hơn, thế nhưng không cách nào phá mở Khốn Thiên Tỏa, hắn thế nào cũng không thể tin tưởng.
Đương nhiên là không có khả năng.
Mục Vân cười lạnh liên tục, Khốn Thiên Tỏa cường đại, hắn vẫn biết.
Bên trong Khốn Thiên Tỏa chính là Cực Tri Doãn lúc trước Sinh Tử cảnh tam trọng tốn hao thời gian ngàn năm tích lũy không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo Ngũ Hành tiểu thế giới chú tạo mà thành, công kích không phải rất mạnh, thế nhưng phòng ngự lại là nhất đẳng.
Vây khốn Song Xỉ Thiên Hạt, căn bản không thành vấn đề.
- Đốt!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, thiên hỏa tới gần, Tử Liên Yêu Hỏa, Mục Vân thay thế hỏa linh trước kia, mình trở thành hỏa linh Tử Liên Yêu Hỏa.
Chỗ tốt chính là, thiên hỏa này vĩnh viễn không có khả năng phản phệ mình.
Mà chỗ xấu chính là, thiên hỏa bởi vậy nhận áp bách, năng lực cũng thấp đi.
Nhưng giờ phút này Mục Vân đã đến cảnh giới Sinh Tử cảnh nhị trọng, uy năng thiên hỏa cũng lần nữa đạt được đề thăng.
Lúc này, thiên hỏa thôi động, đốt cháy Song Xỉ Thiên Hạt, không thành vấn đề.
- Mau tới cứu ta!
Thấy cảnh này, Hạt Hạc chỗ nào còn có thể ngồi được vững.
- Đến rồi!
Một bên khác, Tất Kiếm cùng Nghiêm Khoan thúc giục Thủ Cung Ngọc Hổ cùng Tử Ngọc Thiềm Thừ vội vàng tới gần Hạt Hạc.
Chỉ là thiên hỏa tràn ngập, Yêu Liên màu tím nở rộ ra, hai người chỗ nào có thể tới gần thiên hỏa.
- Mau tới đây.
Nhìn thấy hai người bị ngăn cản cản, Hạt Hạc vội vàng quát.
- Chúng ta không cách nào tới gần.
Tất Kiếm lo lắng, lại không thể làm gì.
- Đáng chết!
Cảm nhận được hỏa diễm càng ngày càng cường thịnh, Song Xỉ Thiên Hạt bên dưới giờ phút này đã không cách nào chống cự, Hạt Hạc triệt để trợn tròn mắt.
- A...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một bên khác, Diệu Linh Ngọc lại khẽ kêu một tiếng, thân thể khẽ đảo, mềm nhũn đổ xuống mặt đất.
Một thân ảnh, chẳng biết lúc nào, xuất hiện sau lưng Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ.
Diệu Linh Ngọc la hét một tiếng, thân thể khẽ đảo, triệt để không một tiếng động, mà thân ảnh màu đen lại chụp vào Diệu Tiên Ngữ.
- Buông xuống!
Thấy cảnh này, Mục Vân triệt để ngơ ngẩn, vội vàng vọt tới.
- Còn không đi mau!
Người áo đen khẽ quát một tiếng, nhìn Tất Kiếm cùng Nghiêm Khoan quát.
Cho tới giờ khắc này, hai người lúc này mới kịp phản ứng, căn bản không còn đi quản Hạt Hạc, khu sử Chí Tôn dưới chân chạy trốn.
- Hắc hắc... Mục Vân, cho dù ngươi thủ đoạn thông thiên, cũng ngăn cản không được Ngô Cầu ta.
Người áo đen cười hắc hắc, bước ra một bước, quay người rời đi.
Thân thể Diệu Tiên Ngữ lại mềm nhũn đánh tới hướng Mục Vân.
- Tiên Ngữ!
Nhìn thấy thân thể Diệu Tiên Ngữ bay tới, Mục Vân vội vàng tiếp được.
Nhưng cùng lúc đó, Ngô Cầu lại chạy về một phương hướng khác, cũng không quay đầu lại rời đi.
- Tiên Ngữ!
Mục Vân tiếp nhận Diệu Tiên Ngữ, lại phát hiện, toàn bộ thân thể Diệu Tiên Ngữ vô cùng băng lãnh, một thân tinh khí thần bỗng nhiên biến mất.
Hai tay hắn sờ qua phía sau lưng Diệu Tiên Ngữ, máu tươi tích tích vẩy ra.
- Độc! Bách Túc Thiên Long.
Thấy cảnh này, Mục Vân triệt để sửng sốt.
Sau lưng Diệu Tiên Ngữ trắng noãn không tỳ vết như là dương chi ngọc tinh, thế nhưng giờ phút này trên lưng lại xuất hiện từng dòng máu tươi màu nâu. Khí tức Diệu Tiên Ngữ cũng chậm chạp trôi qua.
Sinh mệnh lực trôi qua đến một cái thung lũng lại đột nhiên đình chỉ.
Nhưng đình chỉ bực này lại khiến cho cả người Diệu Tiên Ngữ giống như hoạt tử nhân, chỉ có khí tức yếu ớt chứng minh nàng còn sống.
- Muội muội!
Diệu Linh Ngọc giờ phút này phi tốc mà đến, trong mắt đầy ảo não.
- Ngươi xảy ra chuyện gì?
Mục Vân nghiêm nghị quát:
- Để ngươi nhìn nàng, ngươi chính là nhìn như vậy?
- Ta...
Diệu Linh Ngọc trì trệ, trong mắt đều là ảo não.
Nàng cũng không nghĩ tới, lại có người có thể né tránh nàng dò xét, xuất thủ đánh lén muội muội.
- Ngô Cầu là ai?
- Đệ nhị độc môn Ngũ Độc môn - môn hạ đệ tử Ngô Công.
- Nguyên lai là hắn.
Giọng Mục Vân băng lãnh, quay đầu, nhìn Hạt Hạc một bên khác bị thiên hỏa vây khốn, không thể ra.
- Ngươi muốn làm gì?
Hạt Hạc nhìn bằng hữu của mình vứt bỏ mình, thất kinh nói.
- Làm gì?
Mục Vân hừ một tiếng, Tử Liên Yêu Hỏa nổ vỡ ra.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả người Hạt Hạc bị thiên hỏa bao trùm, triệt để biến thành bột mịn.
Độc, nhất e ngại không gì qua được lửa.
Lửa cương mãnh, lửa cực nóng, khắc chế độc lớn nhất.
Nếu không, luyện đan sư luyện đan cần cũng sẽ không là lửa.
- Đáng ghét!
Mục Vân vừa rồi toàn lực đối phó ba người, cũng không nghĩ tới, thế mà lại có người đánh lén từ phía sau lưng.
Hắn đoán không sai, Diệu Tiên Ngữ bị trúng độc, chính là Bách Túc Thiên Long độc của Ngũ Độc môn.
Chỉ là dựa theo tu vi Diệu Tiên Ngữ, loại độc này, nàng căn bản không có khả năng gánh vác được, thế nhưng Diệu Tiên Ngữ lại cứng rắn tiếp tục chống đỡ.
Nhưng hiện tại, tu vi và khí tức rất yếu ớt, căn bản không có dấu hiệu giãy dụa.
- Vì cái gì bọn hắn để ý Tiên Ngữ như thế?
Mục Vân lúc này mới nhớ tới, mở miệng hỏi Diệu Linh Ngọc.
- Bởi vì...
- Bởi vì cái gì?
- Bởi vì bên trong cơ thể Tiên Ngữ chính là chứa tiên hoa hoa hồn - Cửu Linh Diệu Thanh Liên.
- Cửu Linh Diệu Thanh Liên.
Nghe đến lời này, Mục Vân ngơ ngẩn.
- Ngươi biết Cửu Linh Diệu Thanh Liên?
Nhìn Mục Vân giật mình, Diệu Linh Ngọc hơi kinh ngạc.
- Không biết, ta đương nhiên không biết.
Mục Vân lại thẳng miệng phủ nhận nói:
- Tiên hoa, ta chỉ biết tiên hoa, chưa từng nghe qua tiên hoa gì, loại hoa kia, có lẽ chỉ tồn tại ở cái gọi là tiên giới nhỉ?
- Không sai!
Diệu Linh Ngọc mở lời:
- Gia gia nói, hoa hồn bên trong cơ thể muội muội rất đặc thù, thế nhưng đến cùng là chuyện thế nào, người cũng không rõ ràng, sở dĩ năm đó người mang theo muội muội đi dạo ngàn vạn tiểu thế giới, hi vọng có thể tìm tới một ít dấu vết để lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận