Vô Thượng Thần Đế

Chương 1150: Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm

Ngũ Hành Phong Thiên Ấn, đi cũng được, không được cũng muốn đi, hắn nhất định muốn thử một lần.
Chỉ là một bên khác, Vô Cực Minh Giới như thế nào không nhìn ra, Mục Vân đã sử xuất đòn sát thủ, sao hắn lại có thể còn giấu dốt.
- Thôi được, để ngươi kiến thức một chút tuyệt kỹ Vô Cực Hóa Thiên Cung của ta.
- Vô Cực Thiên Tâm Quyết.
Vô Cực Minh Giới cười lạnh, nhìn Mục Vân, ha ha cười nói:
- Tiểu tử, chết rồi, đến Địa Ngục thì nên biết, Vô Cực tiểu thế giới mới là khôi thủ mấy ngàn tiểu thế giới, năm đó Thương Hoàng tiểu thế giới cũng so không tới, cho nên, ngươi chết trong tay ta, không oan.
Vô Cực Minh Giới vừa dứt lời, phun ra một ngụm tinh huyết, tinh huyết mang theo điểm điểm ánh sáng, sát ý dạt dào.
- Ngươi nói nhảm nhiều quá.
Ánh mắt Mục Vân lạnh lẽo, giết ra, khí tức điên cuồng triệt để càn quét.
- Nhất Ấn Sinh Tử!
- Vô Cực Minh Thiên!
Hai tiếng quát cơ hồ đồng thời vang lên, hai thân ảnh lúc này cũng đồng thời xông ra.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, khắp nơi toàn bộ thiên địa vang lên tiếng bạo liệt.
Cả những Thị Huyết Bạch Vi Thảo có tính bền dẻo, rất kiên cố lúc này cũng chịu không nổi lực lượng cuồng bạo của hai người, bị nhổ tận gốc.
Thấy cảnh này, Diệu Linh Ngọc vội vàng lấy ra một đồng tiền cổ xưa từ trong ngực, đồng tiền vừa xuất hiện, đón gió căng phồng, hóa thành một mặt tườn, ngăn cản trước người hai tỷ muội.
Rầm rầm rầm...
Từng tiếng ầm ầm giống như tận thế không ngừng vang lên.
Hai thân ảnh xa xa tương đối, hai bên căn bản không có ý tứ nhượng bộ nhau.
Thấy cảnh này, Diệu Linh Ngọc ôm Diệu Tiên Ngữ trong ngực không biết đến cùng nên như thế nào.
Giờ khắc này, tiến lên cũng không phải, không lên trước cũng không phải.
Trong lúc đó, hai đạo thân ảnh ngạo nghễ đứng sững, một thân ảnh đột nhiên bước ra một bước.
- Vô Cực Minh Giới!
Nhìn thấy Vô Cực Minh Giới giờ phút này bước ra một bước, trong lòng Diệu Linh Ngọc run lên.
Cuối cùng, vẫn Mục Vân thua...
Chỉ là lo nghĩ còn chưa xong, phù phù một tiếng vang lên, Vô Cực Minh Giới đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi.
Mà đổi thành một bên, khóe miệng Mục Vân lại xuất hiện một tia máu tươi, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
- Nói ngươi sính cường!
Trong miệng Mục Vân thốt ra câu này, đi tới chỗ Vô Cực Minh Giới.
Bước đi tập tễnh, lại rất kiên định.
Mục Vân lấy ra Bạch Vi Hoa, nhìn thi thể Vô Cực Minh Giới, cười nói:
- Ngươi là người Vô Cực tiểu thế giới, thế nhưng Mục Vân ta trước kia còn là người của ngàn vạn đại thế giới.
Nhìn cũng không nhìn thi thể kia, Mục Vân lấy Bạch Vi Hoa, vội vàng đi tới trước người Diệu Tiên Ngữ.
- Cởi ra y phục trên người Tiên Ngữ.
- A?
Nghe Mục Vân nói, Diệu Linh Ngọc ngẩn người.
- A cái gì mà a, nhanh cởi, chẳng lẽ ngươi để cho ta tới cởi?
- Nga nga, được!
Diệu Linh Ngọc mặc dù là đại tiểu thư Thiên Bảo tiểu thế giới, thế nhưng vẫn không có kinh lịch nhiều như Mục Vân, lo lắng tính mạng của Diệu Tiên Ngữ, đương nhiên càng tay chân luống cuống.
Trong lúc luống cuống, cởi ra quần áo trên người Diệu Tiên Ngữ, Diệu Linh Ngọc ngồi phía trước Diệu Tiên Ngữ, nhìn Mục Vân phía sau Diệu Tiên Ngữ, đỏ mặt.
- Bị cởi quần áo cũng không phải ngươi, ngươi đỏ mặt cái gì?
Mục Vân hờ hững nói.
- Ta...
Diệu Linh Ngọc ngoài miệng không nói, thế nhưng đáy lòng lại oán thầm.
Trước đó mình trúng độc, cũng bị Mục Vân cứu, trong nháy mắt lúc ấy nhìn thấy Mục Vân, chỉ cảm thấy đây là thứ hấp dẫn mình nhất trong cuộc đời, để cho nàng không thể tự chủ phóng túng mình.
Cái dạng kia, thật đúng là mất mặt.
- Đỡ cho tốt!
Mục Vân giờ phút này mới mặc kệ Diệu Linh Ngọc đang suy nghĩ cái gì, chỉ ra lệnh.
Giờ phút này, phía sau lưng Diệu Tiên Ngữ hoàn toàn hiện ra ở trước mắt Mục Vân.
Chỉ là bờ lưng lúc đầu bóng loáng như ngọc giờ phút này lại mang theo từng huyết động lớn nhỏ như ngón tay người.
Máu tươi đen nhánh, tí tách chảy ra.
Bách Túc Thiên Long, chiều cao trăm trượng, càng mọc trăm chân.
Mỗi một xúc giác đều có mang theo kịch độc.
Loại độc này không chỉ có sẽ liên tục không ngừng hấp thụ chân nguyên bên trong cơ thể võ giả, càng sẽ dần dần thôn phệ sinh mệnh lực.
Cũng may Bách Túc Thiên Long của Ngô Cầu thứ nhất là tuyệt không trưởng thành, thứ hai là thời gian ngắn ngủi, cũng không có thu lấy quá nhiều tinh khí sinh mệnh của Diệu Tiên Ngữ, nếu không Diệu Tiên Ngữ cũng căn bản sống không tới bây giờ.
Còn nữa là bản thân thể chất của Diệu Tiên Ngữ đặc thù.
Bàn tay đặt ở trên lưng Diệu Tiên Ngữ, Mục Vân trong lúc nhất thời cảm giác một tia tinh tế, chỉ là trong sự tinh tế kia lại mang theo một cỗ lực lượng nhu hòa nhàn nhạt óng ánh sáng long lanh, duy trì cơ năng thân thể Diệu Tiên Ngữ vận chuyển.
Cửu Linh Diệu Thanh Liên.
Cơ hồ trong nháy mắt, Mục Vân nghĩ đến, đây là lực lượng tới từ Cửu Linh Diệu Thanh Liên.
- Quả nhiên, không hổ là nhất đẳng tiên hoa giữa thiên địa.
Thì thầm một tiếng, Mục Vân lấy ra Bạch Vi Hoa.
Bản thân Bạch Vi Hoa có tính chất thuần khiết, dù sinh trưởng tại trong đám Thị Huyết Bạch Vi Thảo đầy máu tanh, thế nhưng lại tràn ngập lực lượng thánh khiết.
Mà lại hoa này căn bản không cần chế tác thành đan dược, trực tiếp dùng ngược lại là hiệu quả càng tốt hơn.
Chỉ bất quá, người biết hoa này thi triển như thế nào cũng không nhiều, Mục Vân vừa lúc là một trong số đó.
Nhìn Bạch Vi Hoa trong tay, hai tay Mục Vân nâng lên, bốn cánh hoa được bàn tay Mục Vân phụ trợ chậm rãi lơ lửng.
Không nói hai lời, Mục Vân vỗ ra một chưởng.
Bên trong một chưởng kia, chân nguyên đều đều, không sai chút nào truyền vào trên mặt bốn cánh hoa.
Trong lòng Mục Vân quát khẽ một tiếng, bốn cánh cánh hoa lúc này triệt để vỡ ra.
Cánh hoa trong khoảnh khắc hóa thành bùn hoa, trộn lẫn với nhau thành một đoàn, thấy cảnh này, Diệu Linh Ngọc lại kinh hô một tiếng:
- Ngươi đang làm gì?
Nàng không hiểu được, Mục Vân chấn nát Bạch Vi Hoa, vò thành một cục, làm thế thì dược hiệu chẳng phải sẽ giảm bớt đi nhiều.
Chỉ là Mục Vân căn bản không để ý tới nàng.
Bạch Vi Hoa hóa thành bùn hoa, bàn tay Mục Vân như đầu bếp tinh xảo, nhào nặn những bùn hoa kia thành từng khỏa nê hoàn hình tròn.
Trọn vẹn trên trăm nê hoàn, chớp ra, phốc phốc phốc toàn bộ đánh vào đến trên lưng Diệu Tiên Ngữ.
Đông đông đông tiếng vang trầm trầm, những nê hoàn đánh vào phía trên lưng Diệu Tiên Ngữ, trong lúc nhất thời hóa thành từng đạo ánh sáng trắng noãn, dung nhập vào phía sau Diệu Tiên Ngữ.
Dần dần, theo những nê hoàn dung hợp, trên lưng Diệu Tiên Ngữ xuất hiện từng chấm tròn.
Những chấm tròn kia dần dần bao trùm phía sau lưng Diệu Tiên Ngữ, một ít màu bầm đen dần dần biến mất.
Chậm rãi, thời điểm chấm tròn dung nhập vào phía sau Diệu Tiên Ngữ, từng chút một tiêu tán.
- Ừm hừ...
Đột nhiên, Diệu Tiên Ngữ kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt xuất hiện một vòng đỏ ửng, dần dần mở hai mắt ra.
- Tỷ tỷ...
- Hảo muội muội, ngươi đã tỉnh!
Nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ thức tỉnh, Diệu Linh Ngọc dần dần buông lỏng tâm thần.
Chỉ là vừa dứt lời, Diệu Tiên Ngữ khép kín hai mắt, cuối cùng lại ngủ thật say.
- Xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận