Vô Thượng Thần Đế

Chương 1159: Vô Cực Tinh Bá đạo (1)

Phù một tiếng vang lên, sau một khắc, Mục Vân không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí cả dấu hiệu nào cũng không có, một cây chủy thủ vạch phá bộ ngực của hắn, từ sau lưng xuyên qua trước ngực, lộ ra bộ dáng.
Mũi nhọn chủy thủ thậm chí còn mang theo nội tạng nát bấy của hắn.
Chủy thủ này dù không có đâm trúng trái tim của hắn, nhưng lại đến gần vô hạn.
Không chút do dự, một chưởng đập ra sau lưng, người cầm chủy thủ lui nhanh, né tránh một chưởng kia.
Một đạo tơ máu, tăng vọt.
- Sư tôn!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng kêu to vang lên.
Trong lúc Mục Vân lui nhanh, hai thân ảnh vọt thẳng ra, chính là Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người.
Trong một khoảnh khắc này, Mục Vân cảm giác toàn bộ thiên địa tựa hồ cũng đang xoay tròn.
Hắn chưa từng có tuyệt vọng qua như vậy, giống như mình bị toàn bộ thiên địa vứt bỏ.
Trong lúc quay người, hắn nhìn thấy một thân ảnh, một người mặc một kiện trường bào trắng xóa không bụi trần.
Phía trên trường bào, không có chút vấy bẩn.
Một người tiêu sái lơ lửng giữa không trung như đồng tử không dính khói lửa trần gian, nhìn rất xuất trần phiêu miểu.
Chỉ là trong nháy mắt nhìn người nọ, Mục Vân lại giống như cảm giác được mình bị toàn bộ toàn thế giới vứt bỏ.
- Vô Cực Tinh!
Bên tai Mục Vân truyền đến một tiếng khẽ kêu, nhất thời, cả người giống như triệt để mất đi tất cả sinh cơ.
Mạnh!
Thiếu niên nhìn quá vô hại này lại cường đại đến cực hạn.
Mục Vân vừa rồi thậm chí người này như thế nào nhích lại gần mình cũng không phát hiện.
Mà thân thể phản ứng cực hạn, tam thể hộ thân cùng long hóa chi thân toàn bộ mở ra, thế nhưng chủy thủ nhìn không chút nào thu hút vẫn chuẩn xác im lặng xuyên thẳng sau lưng mình.
Vô Cực Tinh, hắn chính là Vô Cực Tinh, đại biểu kiệt xuất một đời toàn bộ Vô Cực Hóa Thiên Cung, nhân vật đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp.
Phốc...
Cho dù là giờ phút này bị Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người đỡ lấy, miệng Mục Vân vẫn không ngừng phun máu tươi, máu tươi kia từ ban đầu màu tím, sau cùng biến thành màu tím thẫm, cuối cùng biến thành màu đen.
Chỉ là một chủy thủ đơn giản chút nữa muốn mạng của hắn.
- Làm gì hung ác như thế? Giết Luân Vô Thường còn chưa đủ? Điểm tích lũy của ngươi hiện tại đủ để xếp tại trước mười rồi nhỉ?
Vô Cực Tinh với một đôi tinh mi nhạt mục, nhìn Mục Vân, lơ đãng vuốt vuốt chuỷ thủ trong tay, mỉm cười nói.
- Ngươi cần biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không phải ngươi mạnh nhất, làm việc lưu một đường, tương lai, Luân Hồi tiểu thế giới người nhìn thấy ngươi, cũng sẽ hạ thủ lưu tình cho ngươi một ít, đúng không?
- Ta... Ô ô...
Mục Vân vừa định mở miệng, máu tươi từ trong miệng chảy ra, phốc phốc phốc phốc.
- Ta làm việc, xưa nay không thích lưu một đường.
Mục Vân khó nhọc nói:
- Vô Cực Tinh, ta và ngươi không cừu không oán, ngươi... Lại hạ ngoan thủ...
- Là không cừu không oán.
Vô Cực Tinh loay hoay chuỷ thủ trong tay, khẽ cười nói:
- Ta sở dĩ xuất thủ, chẳng qua là... Nhìn ngươi không vừa mắt.
Hay cho một câu nhìn ngươi không vừa mắt.
Quyền sinh sát, Vô Cực Tinh người này, giống như do hắn phán định.
Hắn tựa như đã trở thành chúa tể bên trong đất phong này.
- Ngươi cho rằng ngươi thì tính là cái gì sao?
Vô Cực Tinh nhìn Mục Vân, mỉm cười.
- Chẳng qua đạt được một ít cơ duyên, bên trong tứ nguyên phong địa, dựa vào tiểu thông minh của mình lẫn vào như cá gặp nước, thực lực có thể đề thăng, thế nhưng thì tính sao?
- Gặp được ta, không có thương lượng, ta cơ hồ ra một chủy thủ, muốn mệnh ngươi, ngươi, nhưng có cái gì bất mãn sao?
Vô Cực Tinh ha ha nói:
- Cho dù ngươi có bất mãn, nhưng bây giờ, ngươi có thể làm gì được ta? Không thể!
- Bởi vì ta nắm giữ thực lực mạnh hơn ngươi, ngươi cho dù có tính toán cùng tâm cơ cường đại hơn nữa lúc này cũng không dùng được, đúng không?
- Ồ? Thật sao?
Nhìn bộ dáng Vô Cực Tinh tự tin, Mục Vân lại cứng rắn ngừng lại lồng ngực đang trập trùng, nén lại máu tươi đang chảy, ngạo nghễ nói:
- Thế nhưng con người của ta thuộc dạng không đến bờ tường không quay đầu lại, là rất ngu ngốc, biết rõ là núi, ta vẫn còn muốn vượt qua, trừ phi... Chết.
- Xem ở phân lượng ngươi hi vọng muốn chết, ta thành toàn ngươi.
Vô Cực Tinh vừa dứt lời, chủy thủ muốn rời tay.
- Ca, ngươi gấp gáp như vậy làm gì?
Ngay tại giờ phút này, một tiếng cười nói đương nhiên vang lên giữa không trung.
Phong thanh rơi xuống, một thân ảnh lơ lửng giữa không trung, cười nhẹ nhàng nhìn phía dưới.
Vô Cực Tuyết!
Truyền ngôn nói rằng hai đại đệ tử thiên tài Vô Cực Hóa Thiên Cung như hình với bóng, từ trước đến nay Vô Cực Tinh xuất hiện, Vô Cực Tuyết nhất định ở bên cạnh hắn.
Nàng này không cần nghĩ, nhất định là Vô Cực Tuyết không thể nghi ngờ.
Vô Cực Tuyết một thân váy dài màu tuyết trắng, bày ra tất cả sự uyển chuyển cao ngạo quý khí của nàng, kia một đôi chân ngọc điểm nhẹ mặt đất, để người mơ màng ngàn vạn.
Nhìn qua nàng này, bộ dáng bất quá mười sáu mười bảy tuổi, cho người ta một loại khí tức thiếu nữ thanh xuân.
- Ngươi đã tới, đã nhìn thấy náo nhiệt, ta có thể tiễn hắn lên đường.
- Đừng mà!
Vô Cực Tuyết làm nũng nói:
- Một người có ý tứ như vậy, ta còn muốn nhìn, hắn bằng vào chút thông minh kia của mình sẽ lăn lộn tới trình độ nào đây?
- Hắn chỉ có thể hỗn đến loại trình độ này.
Vô Cực Tinh vừa dứt lời, chủy thủ lại lần nữa giết ra.
- Vô Cực Tinh, Vô Cực Tuyết, chuyện hôm nay, Mục Vân ta ghi nhớ, bên trong tứ nguyên phong địa, ngươi không chết, chính là ta vong, hiện tại, ngươi giết không được ta, tương lai, ngươi càng không có khả năng.
Nhìn thấy chủy thủ vọt tới, Mục Vân lại quát to.
- Vô tri!
- Khẩu khí cũng không nhỏ.
Vô Cực Tinh cùng Vô Cực Tuyết hai người nhìn Mục Vân, giống như nhìn kẻ đáng thương, gương mặt đầy vẻ thương hại, thế nhưng hạ thủ lại không chút dừng lại.
Mắt thấy hai người giết tới, Mục Vân cắn răng, hai tay bỗng nhiên xuất hiện hai viên huyết châu.
- Muốn giết ta? Các ngươi cũng phải trả giá giá cao hơn mới được.
Vừa dứt lời, ném hai viên tinh huyết huyết châu ra ngoài.
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, toàn bộ thiên địa vang lên từng tiếng oanh minh kịch liệt.
Mặt đất tại lúc này bỗng nhiên vỡ ra một đường vết rách, vết rách kia dùng Mục Vân làm trung tâm, hướng phía bốn phía tán ra.
Tiếng phích lịch răng rắc vang lên, lỗ hổng không ngừng nứt ra, cuối cùng chia hai đạo, hướng thẳng đến Vô Cực Tinh cùng Vô Cực Tuyết hai người cắn xé.
Dưới tình huống bực này, Vô Cực Tinh cùng Vô Cực Tuyết giờ phút này cũng không dám ngạnh kháng, vội vàng lui lại.
Đông...
Vết rách kia kéo dài tới, trọn vẹn mở rộng ngàn trượng bên ngoài, cuối cùng là nổ tung như rền đất, chân trời, đều phát ra một tiếng vang.
Tiếng oanh minh mãnh liệt khiến cho mỗi một người ở đây cảm giác được trong lòng chấn động.
Trong khi tiếng oanh minh vang vọnh, tất cả mọi người tại chỗ chỉ cảm thấy hai lỗ tai vù vù, căn bản không có cách nghe rõ ràng tiếng động xung quanh.
Ba thân ảnh lao vùn vụt rời đi trong lúc oanh minh nổ tung.
- Chạy rồi?
Chấn động tiếp tục trọn vẹn nửa khắc đồng hồ thời gian mới kết thúc, Vô Cực Tinh tay cầm chủy thủ, đứng phía trước, nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi, khẽ cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận