Vô Thượng Thần Đế

Chương 1163: Khí tức Bá vương

Không có quá nhiều do dự, Mục Vân mở miệng hỏi Quy Nhất.
- Đây không phải là lực lượng của Tru Tiên Đồ, không phải lực lượng của ngươi, là lực lượng gì? Thuộc về ta, huyết mạch lực lượng?
Mục Vân bất ngờ mở lời.
Hắn vẫn nhớ, Quy Nhất nói, thiên địa vạn vật từ hồn mà sinh, hồn sinh huyết, huyết sinh cốt, cốt sinh nhục, nhục sinh bì.
Cho dù là trọng sinh, hồn phách của hắn vẫn y như là hồn phách kiếp trước.
Huyết mạch của hắn là huyết mạch Mục Vân hiện tại, thế nhưng đi qua hắn lần lượt tu luyện huyết mạch lực lượng, tựa hồ bởi vì chân hồn khiến cho huyết mạch của hắn cũng phát sinh quỷ dị biến hóa.
Loại biến hóa này không quan hệ với kiếp này, lại có dính dáng đến kiếp trước.
Hắn vẫn nhớ kỹ, lúc trước mình nói rằng mình từ trong quan tài leo ra, ngữ khí Quy Nhất khi đó rất khẩn trương.
Còn có... Táng Thần sơn mạch kia.
Hết thảy, biểu lộ ra khá quỷ dị, giờ phút này tinh tế suy tư tựa hồ càng lộ vẻ có nhiều bí ẩn.
- Ta làm sao biết xảy ra chuyện gì?
Quy Nhất giờ phút này bắt đầu quán triệt tư tưởng nhất quán vô lại của mình, im lặng nói:
- Chính ngươi cũng không biết mình từ đâu tới, sao ta lại biết?
Mặc dù biết rõ Quy Nhất đang nói láo, thế nhưng Mục Vân căn bản sờ không tới đánh không có hắn, chỗ nào có thể chế phục gia hỏa này.
- Xem như ngươi lợi hại.
Mục Vân bỏ xuống câu nói này, ý niệm trở về, thấy Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ tỷ muội hai người đang hoảng sợ nhìn mình, cười cười xấu hổ.
- Sư tôn, người không sao chứ?
- Ta? Không sao đâu.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Không chỉ không sao, mà lại.
Càng tốt hơn trước đó? Làm sao có thể.
Một canh giờ trước, Mục Vân thoạt nhìn là dáng vẻ muốn chết không sống, chỉ nghỉ ngơi một lát, liền khôi phục rồi?
Oanh...
Hai người còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, một tiếng oanh minh đột nhiên vang lên.
Trong lúc nhất thời, dãy núi trong thiên địa run rẩy.
- Tình huống như thế nào?
- Có người đang đánh núi sơn!
Công sơn?
Chỉ là vừa trả lời xong, Mục Vân cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Tự cho rằng thông minh đem Không Sơn Ấn đặt lên phía trên lỗ trống địa động vạn trượng, khôi phục bộ dáng vốn có của nó, người hữu tâm tới chỗ này khẳng định sẽ phát sinh chỗ không đúng.
Theo đạo lý mà nói, Không Sơn Ấn bị lấy đi, nơi này lại chắc chắc có địa động tồn tại. Hiện tại ngược lại tốt rồi, mình chắn động đi, thuần túy là làm cho người khác hoài nghi.
Loại tình huống này, cho dù kể một ngàn nói một vạn cũng là muộn.
- Đi ra xem một chút đi.
Mục Vân đắng chát cười nói.
- Thế nhưng, sư tôn, thương thế của người...
- Đã không sao rồi!
Mục Vân mỉm cười, thu nhỏ Không Sơn Ấn, cả người Mục Vân sôi nổi bay ra cửa hang.
Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ hai người thấy cảnh này, theo sát bay lên.
Trước đó trong lòng Mục Vân kìm nén một hơi, hiện tại đang lo không có địa phương phát tiết, hắn ngược lại muốn nhìn, người đến là ai?
Muốn chết?
Hắn không ngại thành toàn!
- A? Quả nhiên biến mất.
Nhìn thấy ngọn núi cao mấy ngàn mét trước người tiêu tán, từng bóng người vội vàng vây lại, nhìn động sâu dưới mặt đất.
- Mục Vân này căn bản không có rời đi, cứ đợi ở chỗ này?
- Làm sao có thể!
- Nếu như vậy, tâm tính của gia hỏa này quả thực quá cường đại.
Hạ Hà cùng Tần Thời hai người dẫn theo môn hạ đệ tử tới chỗ này, nhìn động sâu mặt đất đổ sụp, đám người đứng ở cửa hang, dò xét xuống phía dưới.
Ngao...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, trong lúc đó, một tiếng rống to rõ một đột nhiên vang lên.
Trong nháy mắt tiếng rống vang lên, ngũ sắc ánh sáng bay lên từ bên trong địa động, dâng trào sáng tỏ.
- Nhanh lui ra!
Nhìn thấy ánh sáng năm màu, Hạ Hà cùng Tần Thời hai người đột nhiên kêu to lên.
Năm màu.
ý Niệm đầu tiên trong lòng bọn họ chính là Mục Vân.
Người này có ngũ nguyên chi long, đối với hắn hai người cũng lực uy hiếp không quá lớn, thế nhưng đối với đệ tử Sinh Tử cảnh nhất trọng và Vũ Tiên cảnh, căn bản khó mà chống cự.
- Muộn!
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng quát vang lên, bóng dáng Mục Vân từ dưới mặt đất bay ra, ngũ nguyên chi long, đằng không bay lên, phân tán bốn phía, cắn xé.
- Mục Vân, quả nhiên là ngươi!
- Không nghĩ tới ngươi có lá gan thật lớn, thế mà còn lưu lại nơi này, dưới đĩa đèn thì tối, còn kém chút để ngươi tránh thoát.
Hạ Hà cùng Tần Thời chợt quát.
- Không phải bị các ngươi phát hiện rồi sao?
Bóng dáng Mục Vân đứng trên hư không nhìn hai người.
Sinh Tử cảnh tam trọng.
Trừ cái thế thiên tài bên trong tiểu thế giới trước ba, Mục Vân vẫn lần đầu tiên phát hiện người địa phương khác cũng xuất hiện cảnh giới Sinh Tử cảnh tam trọng.
- Tính ngươi thức thời, tranh thủ thời gian giao ra Không Sơn Ấn, còn có điểm tích lũy trên người ngươi, nói không chừng hai người chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Hạ Hà nhìn Mục Vân, bình tĩnh nói.
Cho dù Mục Vân nhìn bề ngoài không có chút nào dị thường, thế nhưng bọn hắn lại biết, gia hỏa này bị Vô Cực Tinh đánh trọng thương, bây giờ căn bản không có khả năng khôi phục lại.
Chỉ là hổ giấy mà thôi!
- Cùng tiến lên, giết hắn!
- Tốt!
Hạ Hà cùng Tần Thời dù sao đều là cảnh giới Sinh Tử cảnh tam trọng, sao lại e ngại Sinh Tử cảnh nhị trọng như Mục Vân, liên thủ lại, hổ hổ sinh uy, từng đạo khí tức bàng bạc đem quay xung quanh Mục Vân.
- Cút!
Thiên Minh Kiếm xuất hiện trong tay, Mục Vân chém ra một kiếm.
Thân ảnh Hạ Hà lóe lên, tránh thoát một kiếm, nhìn Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Ngay cả cũng đều bị Vô Cực Tinh chặt đứt rồi? Mục Vân, ngươi thật đáng thương.
- Ha ha...
Tần Thời tiếp lời:
- Người tiến vào tứ nguyên phong địa, ai không biết Vô Cực Tinh cùng Vô Cực Tuyết hai huynh muội chính là sát tinh, tới gần hai người bọn họ, chính là muốn chết, ngươi ngược lại tốt, còn dám đối địch với hai người.
Cùng hai người là địch?
Mục Vân thật im lặng.
Quả thật không biết lời đồn về mình bên trong tứ nguyên phong địa đến cùng đã tới mức nào.
Chỉ là đối với những điều này, Mục Vân không phải quá để ý.
Vô Cực Tinh vô sỉ đánh lén, vẫn còn thành chính diện nghiền ép, bọn gia hỏa này thật đúng là thổi Vô Cực Tinh tới trên trời.
- Kiếm gãy, giết các ngươi, cũng đầy đủ.
Thiên Minh Kiếm vốn là đoạn kiếm, lúc đầu thân kiếm đã không hoàn mỹ, thế nhưng trong tay Mục Vân lại khôi phục lại tư thái mạnh nhất.
Tứ phẩm Hư Tiên khí.
Giờ phút này, đối mặt hai tên võ giả cảnh giới Sinh Tử cảnh tam trọng, trong lòng Mục Vân không có chút sợ hãi, ngược lại dâng trào đấu chí.
Cải biến xuất hiện bắt nguồn từ nội tâm.
Trước đó, thời điểm Mục Vân đối mặt Sinh Tử cảnh tam trọng, mặt ngoài dù không có chút sợ hãi, trong lòng cũng không ngừng khuyên bảo mình, căn bản không cần sợ, nhưng chân chính giao thủ, cái gọi là tự tin cũng không phải thật sự là tự tin.
Mà bây giờ, Mục Vân lại thật sự rõ ràng cảm giác được, trong lòng mình không có chút nào cảm thấy sợ hãi.
Đây là một loại cảm giác bản năng.
Dù hiện đối mặt là Vô Cực Tinh, hắn cũng căn bản không sợ.
- Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm!
Khẽ quát một tiếng, Mục Vân giết ra một kiếm.
- Nhất Kiếm Tam Tiên Nguyên!
Tay nâng, kiếm tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận