Vô Thượng Thần Đế

Chương 1164: Lạc Hải Thần Châu (1)

Tam đạo kiếm khí vụt vụt vụt dọc theo phương hướng khác nhau, thoáng như du long tại thiên, thế không thể đỡ, không gian đi theo kiếm khí như một loại nước gợn, lạnh nhạt phiêu tán.
- Phá!
Hạ Hà nhìn thấy kiếm khí đánh tới, cho dù coi thường Mục Vân đến đâu, việc giờ phút này cũng là dùng hết toàn lực như ngăn cản.
- Hạ vương hoàng khí!
Toàn bộ mặt ngoài thân thể Hạ Hà bất ngờ xuất hiện một đạo hộ thể cương khí do chân nguyên ngưng tụ.
Hộ thể cương khí kia nhìn qua lại mang theo khí tức cực nóng nhấp nhô, như là nham tương sôi trào, đụng một cái liền muốn nổ tung.
Một đạo kiếm khí lao thẳng tới Hạ Hà, đinh đương một tiếng vang lên, kiếm khí phá vỡ, triệt để biến thành toái phiến.
Ngay sau đó đạo kiếm khí thứ hai đánh tới, Hạ Hà nhìn kiếm khí kia, cười lạnh một tiếng, một tay nắm chạt.
Răng rắc một tiếng, kiếm khí ngưng tụ thành kiếm hình lần nữa phá vỡ.
Từ từ, đạo kiếm khí thứ ba đánh tới.
- Cút!
Hạ Hà như thị uy, bóp một đạo kiếm khí kia thành toái phiến.
Thấy cảnh này, trong mắt Tần Thời đều là trêu tức.
Chớ nói Mục Vân hiện tại cố ý che mình người bị thương nặng, dù hắn hiện tại thật cường đại như ban đầu, kết quả cũng không có khả năng ngăn cản được Hạ Hà công kích.
- Lợi hại sao?
Hạ Hà khiêu khích nhìn Mục Vân, trong mắt đầy trào phúng.
- Lợi hại!
Trên mặt Mục Vân không buồn không vui, không sợ hãi không quái lạ, nhìn Hạ Hà.
- Cho nên ngươi tốt nhất vẫn ngoan ngoãn giao ra Không Sơn Ấn, ngươi phải hiểu được, cho dù ngươi dựa vào Không Sơn Ấn, cũng bất quá chỉ có thể ngăn chặn một người trong chúng ta mà thôi, còn một người khác, đầy đủ giết ngươi.
- Thật như thế sao?
Nghe được Hạ Hà, Mục Vân nhíu mày.
Trong tay, Không Sơn Ấn bất ngờ xuất hiện.
- Không Sơn Ấn!
Nhìn bảo vật trong tay Mục Vân giống như ngọc tỉ bình thường của Đại Hạ vương triều hắn, trong mắt Hạ Hà cực nóng.
- Mục Vân, Không Sơn Ấn trong tay ngươi hoàn toàn lãng phí, chỉ có kết hợp cùng bá khí Đại Hạ vương triều ta mới có thể bộc phát uy lực chân chính của cái ấn.
Hạ Hà lạnh lùng nói:
- Bên trong toàn bộ tứ nguyên phong địa, cả Ngũ Hành Cực cũng không dám nói hiểu rõ Không Sơn Ấn hơn ta và Tần Thời hai người đâu.
- Không Sơn Ấn, chính là thiếp thân pháp bảo năm đó của Không sơn lão tổ, bản thân chính là rất cường đại, lại thêm Không sơn lão tổ nhiều năm dùng tâm huyết tế luyện, trong tay ngươi, chính là lãng phí.
Hạ Hà quát:
- Cho người vương triều ta sử dụng, bản thân chính là vương giả mang theo khí phách mới có thể phát huy ra thực lực chân chính.
- Khí phách vương giả?
Trong lúc đó hai mắt Mục Vân nở rộ ánh sáng, khí thế toàn thân tăng vọt.
- Ngươi nói khí phách vương giả, thế nhưng là khí thế bễ nghễ thiên hạ như này?
Trong lúc Mục Vân nói chuyện, toàn thân trên dưới cả người bốc lên khí thế cuồng bạo.
- Cái này...
- Ngươi...
Nhìn thấy Mục Vân bộc phát khí thế như thế, Hạ Hà cùng Tần Thời sửng sốt.
- Đa tạ nhắc nhở!
Mục Vân mỉm cười, lật bàn tay một cái, Không Sơn Ấn lúc đầu lớn chừng bàn tay lúc này bỗng nhiên đón gió căng phồng, chụp về phía Tần Thời.
- Đáng chết!
Khí tức bá vương!
Trên người Mục Vân phóng xuất ra, mặc dù không phải khí tức bá vương nhưng lại cho người cảm giác càng thêm mãnh liệt hơn khí tức bá vương.
Khí tức bá vương, rất huyền diệu hư vô, chỉ là một loại khí thế, không có bất kỳ thực lực gì thể hiện.
Hạ Hà cùng Tần Thời vốn là vương triều người, bẩm sinh chính là mang theo khí thế cao cao tại thượng, quan sát con dân.
Mà bây giờ trên người Mục Vân thế mà xuất hiện loại thế này khí, hai người bọn hắn cũng cảm giác được một cỗ áp lực lớn lao đập vào mặt.
- Quả nhiên thuần thục hơn rất nhiều!
Thao túng Không Sơn Ấn, Mục Vân cười nói:
- Đa tạ nhắc nhở của ngươi, Không Sơn Ấn này, tựa hồ càng thêm hợp ta.
- Cho nên để tỏ lòng cảm tạ, liền dùng Không Sơn Ấn giết các ngươi đi.
Bàn tay Mục Vân một chỉ, Không Sơn Ấn lăn lộn đánh tới Tần Thời.
Tiếng gió rít gào, Không Sơn Ấn đón gió căng phồng, hóa thành lớn nhỏ trăm trượng, va chạm tới Tần Thời.
Oanh...
Tần Thời đưa hai tay ngang trước người, ngăn cản Không Sơn Ấn, thế nhưng Không Sơn Ấn trăm trượng mang theo lực lượng cường hãn, tốc độ càng kỳ quái, vừa va chạm khiến cho cả người Tần Thời không ngừng lùi lại.
- Hảo, không tệ, phương pháp ngươi dạy rất tốt, lực lượng Không Sơn Ấn đầy đủ làm hao mòn gia hỏa này nhất thời nửa khắc, sau đó đến lượt ngươi.
Trường kiếm trong tay Mục Vân giết ra, nhìn Hạ Hà.
- Kiếm? Ngươi còn nghĩ bằng vào thanh kiếm cùn của ngươi mà ra tay với ta?
Hạ Hà cười lạnh:
- Không phải ta xem thường ngươi, thực sự là kiếm thuật của ngươi...
- Nhất Kiếm Tam Tiên Nguyên.
Hạ Hà còn chưa nói xong, Mục Vân giết ra một kiếm.
Lần này, tam đạo kiếm khí, chia ra làm ba, ba hợp làm một, kiếm thế thao thao bất tuyệt không ngừng cuốn lên, như sóng lớn trong biển, một tầng thắng qua một tầng.
- Kiếm tâm!
Nhìn thấy kiếm này, Hạ Hà mới hiểu, một kiếm vừa rồi của Mục Vân tựa hồ là thử thành phần.
- Kiếm tâm tình trạng gì?
Chỉ là giờ phút này Mục Vân như thế nào cho Hạ Hà thời gian suy nghĩ, bước ra một bước, trường kiếm lần nữa chém ra.
Khí thế!
Một câu của Hạ Hà ngược lại nhắc nhở hắn.
Trọng sinh đến nay, hắn tự hỏi tại thời điểm mình đối mặt kẻ địch mạnh mẽ, tràn ngập khí thế.
Thế nhưng khí thế loại này ở đáy lòng hắn hoặc nhiều hoặc ít mang theo cố kỵ.
Hôm nay trong lúc đó biến hóa lại để Mục Vân hiểu rõ, bất kể sợ hãi hay cố kỵ cũng không có ý nghĩa gì.
Bó tay bó chân, cần gì chứ?
- Nhất Kiếm Lục Tiên Nguyên.
Mục Vân giờ phút này căn bản không quản Hạ Hà như thế nào chống cự một kiếm trước đó của mình, kiếm thứ hai đã giết ra.
Sáu đường kiếm khí trình ra hình quạt, hướng thẳng đến Hạ Hà.
- Đáng chết!
Nhìn thấy lục đạo kiếm khí, Hạ Hà thầm mắng một tiếng.
Ba đạo kiếm khí trước người vừa mới giải quyết, thế mà lại tới sáu đạo.
Mà lục đạo kiếm khí này nhìn qua cường đại hơn trước đó không chỉ một lần, thực sự quá khoa trương.
Mục Vân này, thật là người bị thương nặng?
Nhưng bây giờ nhìn, hoàn toàn không giống.
- Hỗn đản, ngươi thật cho rằng ta không có cách nào đối phó ngươi?
Hạ Hà đến thời khắc này mới phản ứng được, mình thế nhưng là Sinh Tử cảnh tam trọng, thông thấu chân lý sinh tử hơn Mục Vân, làm sao có thể bị Mục Vân đè lên đánh.
- Cổ Tượng Minh Vương!
Quát khẽ một tiếng, toàn bộ thân thể Hạ Hà uốn lượn, cả người bay vút lên.
Ở sau lưng hắn, một đạo hư ảnh cự tượng bỗng nhiên xuất hiện.
Cự tượng hư ảnh cao trăm trượng, thể trạng khôi ngô, lực lượng của tượng hùng hậu trang nghiêm, đại khí bàng bạc, bộc phát càng như núi động biển gầm.
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, từng đạo ấn ký trước mặt Mục Vân vỡ vụn, lực lượng Cự Tượng đánh tới.
- Địa Diệt Chưởng.
Đối với cái này, Mục Vân vẫn không trốn không né.
Một chưởng đi ra, đại thế toàn bộ thiên địa lúc này hoàn toàn thay đổi.
Hết thảy, giống như đều không tồn tại.
Khí thế!
Bản thân Mục Vân mang theo khí thế tại thời khắc này triệt để bộc phát.
Oanh...
Một chưởng kia oanh mở, tiếng lốp bốp vang lên, toàn bộ thiên địa giống như chỉ có chưởng ấn trăm trượng trước mặt Mục Vân kia tồn tại, cái khác, toàn bộ dần dần biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận