Vô Thượng Thần Đế

Chương 1170: Chiến Ngọc Khuynh Thiên (2)

Diệu Tiên Ngữ mở lời:
- Ta luôn cảm giác, hiện tại như là bình tĩnh trước cơn bão tố, càng lớn phong bạo, còn ở đằng sau.
- Ừm!
Nhìn Mục Vân, Ma Phàm nhẹ gật đầu.
Chỉ là ngay tại giờ phút này, Mục Vân lại đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn về phía trước.
- Ta nghĩ, ta đã nghỉ ngơi tốt!
Mục Vân đột nhiên lên tiếng.
- Nghỉ ngơi tốt, vậy ngươi liền...
Ma Phàm còn chưa nói hết lời, lại thuận theo ánh mắt Mục Vân nhìn, một thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng, trong mắt mang theo ý cười nhìn Mục Vân.
Ngọc Khuynh Thiên.
Nhìn thấy Ngọc Khuynh Thiên giờ phút này cười không ngớt nhìn chằm chằm Mục Vân, Ma Phàm cảm giác được không ổn.
- Mục Vân, ngươi nên nghỉ ngơi tốt rồi chứ?
Ngọc Khuynh Thiên tiến lên, đi tới một khu vực trống trải, khẽ cười nói:
- Đã nghỉ ngơi tốt, ta nghĩ sổ sách của chúng ta cũng nên tính toán rồi.
Giờ phút này, theo Ngọc Khuynh Thiên đi tới còn có Luân Nhiên.
Chỉ là Luân Nhiên giờ phút này toàn thân cao thấp ba động khí tức, không biết đến cùng ở vào cảnh giới cỡ nào.
Mục Vân cũng nhìn không thấu.
- Sinh Tử cảnh tứ trọng!
Quy Nhất giờ phút này đột nhiên nói ở bên trong não hải Mục Vân:
- Gia hỏa này đến tứ trọng, mà bên trong cơ thể tựa hồ dung hợp một kiện chí bảo thủy thuộc tính, ngươi cẩn thận một chút.
- Ừm!
Nhìn Ngọc Khuynh Thiên cùng Luân Nhiên, Mục Vân đồng thời đi tới phía trước.
- Hai đánh một, hay như thế nào?
Giờ khắc này, không cần lời vô ích gì.
Ngọc Khuynh Thiên bởi vì mình lấy đi Không Sơn Ấn, tuyệt đối là sẽ không từ bỏ ý đồ, giữa hai người, ban đầu nếu không phải Minh Nguyệt Tâm nhúng tay, về sau lại xuất hiện Vô Cực Tinh, đã sớm đánh một trận.
- Không không không!
Ngọc Khuynh Thiên nhìn Mục Vân, lắc đầu nói:
- Luân Nhiên huynh là phòng ngừa nữ nhân của ngươi lại ra tay, giết ngươi, một mình ta là đủ.
Câu nữ nhân của ngươi khiến cho đám người bàn luận sôi nổi lên.
Chỉ là Mục Vân không thèm để ý, Minh Nguyệt Tâm càng giống như nói không phải nàng, đứng ngoài cuộc.
Minh Nguyệt Tâm càng như vậy, Ngọc Khuynh Thiên càng không dám khinh thường.
Trước đó nữ nhân này đáp ứng giúp mình tìm Không Sơn Ấn, cũng là một mặt lời thề son sắt.
Thế nhưng kết quả lại là nữ nhân này tối hậu quan đầu xuất thủ ngăn cản hắn.
Kết quả Luân Nhiên bị Mục Vân đánh thành đồ đần, Không Sơn Ấn bị gia hỏa này may mắn mang đi.
Hiện tại đối với Minh Nguyệt Tâm, hắn thủy chung đề phòng một tay.
Luân Nhiên có khả năng không phải đối thủ của Minh Nguyệt Tâm, nhưng phòng ngừa Minh Nguyệt Tâm đánh lén, để hắn một người chém giết Mục Vân vẫn phải được.
- Cũng tốt, ta cũng chờ ngươi rất lâu.
Mục Vân nhìn Ngọc Khuynh Thiên, trong mắt không có chút sợ hãi, đầy là chiến ý.
Nhìn thấy hai người thế mà muốn đánh, đám người càng vội vàng lui ra xa xa.
Bất quá cũng may bên trong một mảnh tinh vân, không gian rất rộng lớn, đám người cũng không sợ.
Ngọc Khuynh Thiên, thiếu cung chủ Ma Ngọc cung Ma Ngọc tiểu thế giới, là nhi tử thứ bảy mươi hai của Ma Ngọc cung chủ hiện nay, cũng coi là một đứa con trai xuất sắc nhất.
Sinh Tử cảnh tam trọng, uy danh Ngọc Khuynh Thiên bên trong toàn bộ ngàn vạn tiểu thế giới, xem như thanh danh lan xa.
Mà Mục Vân, trước đó ở Ngũ Hành tiểu thế giới, không có tiếng tăm gì, cái tên này, chưa hề có người nghe nói qua.
Thế nhưng gia hỏa này đi vào bên trong tứ nguyên phong địa, tựa hồ danh khí rất lớn, đến cùng danh khí trở nên lớn như thế nào, cũng không ai nói đúng là gì.
Nhưng người này có danh khí, lại một bước đạt được đề thăng, rất chẳng hiểu ra sao, nhưng lại để ký ức người ta vẫn còn mới mẻ.
Giữa hai người này vì cái gì kết oán, rất nhiều người cũng không biết.
Nhưng bên trong phiến tinh vân này, một người một người, một trăm người cũng nghe được, chỉ là một hồi hỗn loạn thì đám người đã hiểu rõ chuyện gì phát sinh.
- Mục Vân, thế mà đến Sinh Tử cảnh nhị trọng.
Giờ phút này bên trong bầy người, Lạc Tuyết đến từ Đấu Khải tiểu thế giới thấy cảnh này, hơi kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, thời điểm chúng ta mới vừa nhìn thấy hắn, hắn mới vẻn vẹn là Vũ Tiên cảnh thập trọng thôi!
Đấu Thiên Đô cũng bất đắc dĩ nói:
- Hiện tại, người này lại vung chúng ta xa xa.
Đối mặt người này, trong lòng Đấu Thiên Đô không có bất kỳ tranh đấu gì.
Những người kia giờ khắc này đều nói cảnh giới của Mục Vân không so được Ngọc Khuynh Thiên, căn bản không biết, gia hỏa này bỏ ra thời gian bao lâu liền từ Vũ Tiên cảnh thập trọng đến Sinh Tử cảnh nhị trọng.
Mấy người thổn thức không thôi.
Mục Vân giờ phút này không để ý tới mấy người đang nói cái gì.
Ngọc Khuynh Thiên, Sinh Tử cảnh tam trọng, chỉ thiếu chút nữa chính là lĩnh ngộ tử cảnh huyền bí, sinh tử sinh tử, từ sinh ra đến chết đi, một bước lên trời.
Cho nên Sinh Tử cảnh tứ trọng so sánh với tiền tam trọng, tương đương với vượt qua lạch trời.
- Nếu ngươi giao ra Không Sơn Ấn, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Ngọc Khuynh Thiên nhìn Mục Vân, trên dung nhan tuấn lãng mang theo vẻ mặt nghiêm túc.
- Đều đến tình trạng bây giờ, loại lời này, cũng không cần nói.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Chúng ta có thể nhìn, đến cùng ai sẽ sinh, ai sẽ tử.
- Rất tốt!
Ngọc Khuynh Thiên vừa dứt lời, không còn nói nhảm.
Loại thời điểm này, nói thêm lời gì đều là nói nhảm.
Khanh...
Trong lúc đó, trong tay Ngọc Khuynh Thiên bất ngờ xuất hiện một cây trường thương.
Thân thương tiếp cận ba mét, toàn thân bạc trắng, phối hợp một thân Ngọc Khuynh Thiên giờ phút này nhìn qua hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Tóc dài phi vũ, nhìn Mục Vân, trong mắt Ngọc Khuynh Thiên đầy chiến ý.
- Quét ngang Lạc Tuyết!
Ngọc Khuynh Thiên không nói nhảm, một thương quét ra.
Thương mang sắc bén bay lên không.
Tiếng lốp bốp vang lên, thương mang vạch ra một đạo khí lưu ngàn trượng, khí lưu điên cuồng càn quét, lúc này sôi nổi hiện lên mang theo thương mang lăng lệ.
- Nhất Kiếm Tam Tiên Nguyên.
Mục Vân chém ra một kiếm xinh đẹp không nhuốm máu đào.
Tiếng kiếm reo vụt vụt hiện ra hình cung khuếch tán.
Một kiếm tam nguyên, tam nguyên một kiếm.
Giờ khắc này Mục Vân thi triển ra kiếm thuật này mới là Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm chân chính.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, kiếm cung và thương mang va chạm, mang theo từng mảnh từng mảnh ánh sáng sắc bén, chấn động toàn bộ tinh hải.
Hai người trong lúc nhất thời đồng thời lui nhanh, mỗi người lui lại trăm bước.
Vừa lui, phân chia cao thấp, sáng tỏ.
Những người xem nhẹ Mục Vân giờ phút này coi trọng.
Có thể ngạnh bính một chiêu cùng Ngọc Khuynh Thiên Sinh Tử cảnh tam trọng, cân sức ngang tài, mà lại chỉ là cảnh giới Sinh Tử cảnh nhị trọng, cảnh giới và thực lực cỡ này, đủ để cho người chính thức đối đãi.
- A? Có chút ý tứ...
Thấy cảnh này, Vô Cực Tinh chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt mang theo một vòng ý cười.
- Hai người so với ca ca, kém quá nhiều.
Vô Cực Tinh lại lần nữa nói:
- Ngọc Khuynh Thiên đúng là kém một ít, bất quá Mục Vân kia không phải ngươi đã quên, hắn mới đến Sinh Tử cảnh nhị trọng mà thôi.
Nghe được câu này, Vô Cực Tuyết kịp phản ứng.
Mục Vân bất quá là Sinh Tử cảnh nhị trọng, nếu như hiện tại giống như Ngọc Khuynh Thiên là Sinh Tử cảnh tam trọng, kết quả, chỉ sợ hiện tại hẳn là Ngọc Khuynh Thiên lạc hậu một bước, nhưng mặc dù như thế, nàng cũng không cho rằng, Mục Vân lợi hại hơn ca ca.
Ở trong mắt Vô Cực Tuyết, Vô Cực Tinh chính là mạnh nhất, không ai có thể vượt qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận