Vô Thượng Thần Đế

Chương 1171: Đốn Ngộ Đề Thăng

- Không tệ lắm!
Ngọc Khuynh Thiên nhìn thấy Mục Vân thế mà không có bị đánh bay, không khỏi ngạc nhiên, mặt ngoài lại hơi hơi cười nói:
- Xem ra, ta còn thực sự xem thường ngươi!
- Ngươi không có xem thường ta.
Mục Vân ngạo nghễ nói:
- Ngươi chỉ xem trọng chính ngươi thôi.
- Được đà lấn tới!
Ngọc Khuynh Thiên cũng không tức giận, hừ một tiếng, bước ra một bước.
- Khai Phủ Chỉ Thiên.
Một thương này, cả người Ngọc Khuynh Thiên phảng phất đem tất cả lực lượng đè ở phía trên trường thương, sôi nổi bốc lên thương mang, đem tất cả lực lượng trực tiếp hội tụ vào một điểm, toàn bộ công kích nhằm về phía Mục Vân.
Tiếng rầm rầm âm vang lên, nhìn thấy Ngọc Khuynh Thiên đâm tới một thương, Mục Vân trực tiếp đem trường kiếm đón đỡ trước người, lân giáp toàn thân rầm rầm vang lên, nhìn qua lại như hộ giáp xuất hiện, thất thải quang mang, phảng phất một Thất Thải Thiên Long.
- Phá!
- Ngươi phá được sao?
Mục Vân bước ra một bước, giơ kiếm phía trước, trực tiếp ngạnh kháng một thương của Ngọc Khuynh Thiên.
Khanh...
Âm vang vang vọng chấn động tai mắt người, một tiếng này va chạm, hai bóng người chẳng những không có tách ra, ngược lại chăm chú dính chung một chỗ.
Trường thương cùng trường kiếm lúc này đinh đinh đang đang rung động, âm thanh kia khiến cho mỗi người gần đó đều cảm giác phảng phất hai lỗ tai của mình giống như nổ tung, khó mà chịu đựng.
Thế nhưng hai bóng người lúc này lại lâm vào kịch chiến, không cách nào tự kềm chế.
Lúc này, kiếm pháp cao siêu cùng thương pháp cao siêu giữa hai người hoàn toàn thể hiện ra.
Thời khắc này hai người nhìn hoàn toàn là cao thủ cấp bậc phía trên tông sư về kiếm pháp và thương pháp, mỗi một kiếm, mỗi một thương, hoàn toàn xuất từ vô tâm, thế nhưng khi kiếm cùng thương rơi xuống trong nháy mắt, hai người nhìn lại mười phần phù hợp.
Loại cảm giác này, quả nhiên rất kỳ diệu.
- Nhất Kiếm Lục Tiên Nguyên!
- Giao Long Nháo Hải!
Trong chốc lát, hai âm thanh vang lên, hai bóng người tách ra.
Thế nhưng ngay sau đó, tiếng oanh minh bàng bạc giống như biển gầm trực tiếp chấn động ra.
Toàn bộ trong mây, một mảnh run rẩy.
Hai người triệt để tách ra.
Giao chiến đã có một đoạn thời gian, thế nhưng nhìn qua, Ngọc Khuynh Thiên tựa hồ căn bản không có cách làm gì Mục Vân, mà Mục Vân cũng không có tạo ra công kích có hiệu quả.
Giữa hai người, sàn sàn với nhau?
Thấy cảnh này, trong lòng mọi người chỉ cảm thấy khó mà bình phục.
Đến cùng là Ngọc Khuynh Thiên bị thổi phồng quá lợi hại, hay bởi vì Mục Vân bản thân quá lợi hại.
- Ta lười nói nhảm với ngươi.
- Không phải ngươi đã sớm lười nhác nói nhảm với ta à?
Mục Vân mỉm cười, không chút khách khí đáp lại.
- Mục Vân, là chính ngươi muốn chết.
Ngọc Khuynh Thiên giờ phút này tựa hồ triệt để bị chọc giận, vừa sải bước ra.
Mà giờ khắc này, trường thương trong tay của hắn cũng bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa.
- Hóa Ma Huyết Pháp - Ma Huyết Động.
Trong khoảnh khắc quần áo mặc trên người Ngọc Khuynh Thiên biến thành màu huyết hồng, cả người càng như một đoàn ma khí, trực tiếp đâm tới Mục Vân.
- Ma pháp!
Thấy cảnh này, Ma Phàm khinh thường nói:
- Nhân loại các ngươi chỉ biết bắt chước, loại Ma kỹ này, cũng là căn cứ theo Ma tộc chúng ta rồi tạo ra mà thôi.
- Nếu như Ma tộc các ngươi cũng biết bắt chước, đã sớm thống nhất toàn bộ tiểu thế giới!
- Chúng ta...
Lời này vừa dứt, Ma Phàm cũng không lời nào để nói.
Ma tộc bọn hắn quả thật không quen bắt chước, nếu không, kỹ thuật luyện đan, luyện khí của nhân loại, bọn hắn hoàn toàn có thể lấy ra bắt chước.
Có thể chế tạo binh khí cùng hộ giáp cường đại, đan dược, Ma tộc bọn hắn đúng là đã sớm có thể thống nhất toàn bộ tiểu thế giới.
- Mà Hóa Ma Huyết Pháp của Ma Ngọc tiểu thế giới, có thể nói là vô thượng ma pháp bên trong toàn bộ mấy ngàn tiểu thế giới, dị thường cường đại, coi như Ma tộc chiến sĩ các ngươi tự thân thức tỉnh võ kỹ, cũng không so được!
- Ai nói...
Chỉ là Ma Phàm ngoài miệng mặc dù không chịu thua, thế nhưng đáy lòng lại không thể không đồng ý Hóa Ma Huyết Pháp cường đại.
Ma Ngục tiểu thế giới có thể bài danh vị trí thứ hai, đủ để nhìn ra, thực lực toàn bộ tiểu thế giới rất cường đại.
Ùng ục ùng ục âm thanh từ bên trong cơ thể Ngọc Khuynh Thiên vang lên, giờ khắc này, cả người Ngọc Khuynh Thiên phảng phất trở nên nhiệt huyết sôi trào.
Trực tiếp một quyền, hướng phía Mục Vân đập tới.
- Liều thì liều? Xem ai liều hơn ai!
Trong chốc lát, hai tay Mục Vân trực tiếp co vào bên hông.
- Vậy ta để ngươi nhìn... Vô địch đại sát khí của ta! Không Sơn Ấn, phá!
Nguyên bản đám người cứ nghĩ rằng Mục Vân sẽ dùng võ kỹ gì đó đối kháng, kết quả lại là trực tiếp lấy ra một đạo thạch ấn.
Chính là Không Sơn Ấn!
Trong nháy mắt nhìn thấy Không Sơn Ấn, Ngọc Khuynh Thiên vội vàng lui lại.
Thế nhưng Mục Vân lại xông về phía trước, Không Sơn Ấn lúc này càng trực tiếp hóa thành lớn nhỏ mấy trăm trượng, phô thiên cái địa nện xuống.
Bành...
Đột nhiên, một tiếng phanh vang lên khuếch tán ra, âm thanh điếc tai nhức óc để răng người đều theo đó mà rung động.
Răng rắc âm thanh vang lên phía dưới Không Sơn Ấn, Mục Vân không chút khách khí, trực tiếp đem Không Sơn Ấn hung hăng nện trên người Ngọc Khuynh Thiên.
Một đập này, cơ hồ là lốp bốp toàn bộ ấn ký triệt để sụp đổ.
Bóng người Ngọc Khuynh Thiên trực tiếp bị che lại.
- Để ngươi xuống dưới chơi một chút với những hỏa nô kia.
Mục Vân cười lạnh một tiếng, trực tiếp giơ lên Không Sơn Ấn, ầm vang nện xuống.
Oanh...
Bóng người Ngọc Khuynh Thiên trực tiếp bị Không Sơn Ấn đập xuống phía dưới.
Bá bá bá...
Trong nháy mắt thân thể Ngọc Khuynh Thiên vừa mới rơi vào đến phía dưới, từng bóng hỏa nhân vọt thẳng đến bên cạnh Ngọc Khuynh Thiên, mà bên trên mặt đất, bên trong Tinh Thần thạch, một luồng hỏa quang cũng nhắm chuẩn Ngọc Khuynh Thiên.
- Huyết bạo!
Thời khắc mấu chốt, Ngọc Khuynh Thiên không biết thôi động loại bí pháp nào, toàn bộ thân thể đang trực tiếp như lưu tinh rơi xuống bá bá bá dâng lên.
Tình cảnh này, mọi người tại đây kinh ngạc đến ngây người.
Tốc độ của Ngọc Khuynh Thiên thế mà tránh thoát Hỏa Minh tộc nhân phía dưới kia truy kích, lần nữa trở lại bên trong tinh hải.
Giờ khắc này, đám người mới kiến thức đến thực lực chân chính của Ngọc Khuynh Thiên.
- Tốt, ngươi rất tốt!
Một cánh tay Ngọc Khuynh Thiên rũ xuống, mặt ngoài thân thể cũng là màu làm trắng.
Hiển nhiên vừa rồi ăn một nện của Không Sơn Ấn để hắn chịu không ít khổ.
Mà đổi thành một bên, trên mặt Mục Vân mặc dù mang theo ý cười, nhưng cũng thở hồng hộc, hiển nhiên vung vẩy Không Sơn Ấn cũng không có nhẹ nhàng như nhìn ở ngoài mặt.
- Ngươi còn có biện pháp gì không?
Mục Vân nhìn Ngọc Khuynh Thiên, giễu cợt hỏi.
Kể từ ngày đó bộc phát khí thế, nói đúng ra là khi nhìn thấy huyết sắc cự ảnh, Mục Vân có thể cảm giác được, toàn bộ thân thể hắn đã biến hóa cực lớn.
Loại biến hóa này, hắn nghĩ là khí thế, thế nhưng thực tế lại là thực lực của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận