Vô Thượng Thần Đế

Chương 1184: Gặp lại Hỏa Vũ Phượng (2)

Phương Thông Không bỗng nhiên đứng dậy, bàn tay hất lên, bốn đạo huyễn ảnh xuất hiện trước người mấy người.
Bên trong huyễn ảnh thứ nhất, Bạch Lãnh cùng Mục Vân triển khai chém giết, cuối cùng, Bạch Lãnh bị Mục Vân giết chết.
Mà huyễn ảnh thứ hai, thứ ba, thứ tư ghi chép lại là một cái tràng cảnh, do ghi chép lại ở các góc độ khác biệt.
Bên trong tràng diện, Mục Vân xoá bỏ ba người, gọn gàng, không chút nào dây dưa dài dòng.
- Nhìn thấy không?
Hình ảnh kết thúc, Phương Thông Không quát to một tiếng, nhìn bốn người phía dưới, quát:
- Phương Thông Không ta sáng tạo Thanh Long tông, Bạch Hổ sơn, Huyền Vũ môn, Chu Tước cung, thống nhất Tứ Phương tiểu thế giới, bằng vào cái gì?
- Thực lực cường đại!
Phương Thông Không quát:
- Thanh Bàng, Huyền Thiên, Chu Yên, Dao Sắc, bốn người các ngươi, ai có thể giải thích cho ta, Sinh Tử cảnh nhất trọng Mục Vân có thể chém giết Bạch Lãnh Sinh Tử cảnh nhị trọng, đợi đến Mục Vân tiến cảnh đến Sinh Tử cảnh nhị trọng, ba người Thanh Nghịch Thiên liên thủ thế mà bị người ta dễ như trở bàn tay chém giết, đây chính là thiên tài bốn vị tông chủ các ngươi bồi dưỡng cho ta? Quả thực là phế vật.
Phương Thông Không gào thét một tiếng, lập tức, bốn đạo thân ảnh như là diều bị đứt dây, rút lui ra khỏi đại điện, rơi vào phía trên quảng trường bên ngoài đại điện.
Bốn người quỳ trên mặt đất, ngay cả đứng cũng không dám đứng lên.
Bên ngoài đại điện, một ít đệ tử thấy cảnh này, dập đầu quỳ xuống đất, thở mạnh cũng không dám.
- Lăn tới đây, còn ngại không đủ mất mặt sao?
Nửa ngày, bên trong đại điện vang lên tiếng của Phương Thông Không.
Bốn đạo thân ảnh vội vàng tiến vào bên trong đại điện.
Vị Chí Tôn cường giả xếp hạng thứ năm bên trong toàn bộ mấy ngàn tiểu thế giới giận dữ, cho dù ai cũng không dám phản kháng.
- Hiện tại các ngươi ngược lại nói cho ta nghe một chút, nên như thế nào?
- Khởi bẩm Chí Tôn, Mục Vân kia đến từ Thương Hoàng tiểu thế giới, điểm này trên cơ bản có thể khẳng định!
Tông chủ Thanh Long tông Thanh Bàng mở lời:
- Chúng ta lần này tiến binh Thương Hoàng tiểu thế giới, Mục Vân ở nơi đó, nhất định có đại bản doanh, chúng ta ôm trọn cả đại bản doanh của hắn, để hắn căn bản không có lực phản, tiểu tử này, trên tay thế nhưng có kỳ vật như Không Sơn Ấn, nếu chúng ta có thể đạt được...
- Không sai, chúng ta nguyện ý là đầy tớ vì Chí Tôn xông pha khói lửa, không chối từ.
- Thuộc hạ nhất định làm...
- Được được được, đều im miệng đi.
Phương Thông Không không nhịn được nói:
- Hiểu trong lòng, nói ít một chút, bồi dưỡng ra thêm chút đệ tử ra dáng mới xem như báo đáp ta.
- Vâng!
- Tất cả cút ra ngoài, chuẩn bị mở ra thông đạo, tiến vào Thương Hoàng tiểu thế giới, bảo mấy tiểu tử bọn hắn tranh thủ thời gian trở về, mấy người Thanh Nghịch Thiên không ở đây, mấy tên này ít nhất đã tham gia qua tứ nguyên phong địa, đối phó Mục Vân, đầy đủ.
- Vâng!
Mấy người dần dần cáo lui.
Nhìn thấy bốn người rời đi, Phương Thông Không chán nản ngồi bên trên đại điện, trong mắt đều là vẻ mệt mỏi.
- Mục Vân, đáng ghét, đáng ghét!
Lẩm bẩm vài tiếng, bảo tọa Phương Thông Không đang ngồi dần dần biến hình...
- Hắt xì...
Hắt xì một cái đánh, Mục Vân vuốt vuốt cái mũi, cười khổ một tiếng.
- Tiểu nhị, thế nào rồi? Có phải sinh bệnh hay không? Nhìn ngươi mỗi ngày không biết ngày đêm ngồi trên nóc nhà tu luyện, phải chú ý thân thể của mình mới đúng! Đến đây, uống một chén canh gà trừ lạnh đi.
Ngũ Hành tiểu thế giới, Hỏa Hành sơn, phía trên sơn phong hạch tâm đệ tử, Mục Vân ngồi trước bàn, trong tay cầm một đôi đũa, ha ha cười.
Nhìn thấy Mục Vân hắt hơi một cái, Lâm di vội nói.
- Nương, ta đều nói với ngươi, Vân ca hiện tại rất lợi hại!
Ngưu Oa trợn trắng mắt nói:
- Hiện tại ngay cả sơn chủ đều nói không phải đối thủ của Vân ca đây, sinh bệnh? Vân ca nếu sinh bệnh, một bát canh gà rừng cũng vô dụng.
- Tiểu tử thúi, chỉ ngươi biết nhiều, lại dám trợn trắng mắt nhìn ta, hiện tại lợi hại rồi, trở thành nội sơn đệ tử, không cần nương nwaxx đúng hay không?
- Nương, ta không phải... Vân ca hắn...
- Còn dám giảo biện!
Lâm di còn chưa mở miệng, Mục Vân lại dẫn đầu cười mắng:
- Ngươi không xem Lâm di là phật mà cung phụng, tới khi ta đã đi mẫu thân của ta, Ngưu Oa, ngươi cũng đừng hối hận.
- Tốt, Vân ca, ngươi đây là khi dễ ta, ta đánh không lại ngươi, ngươi muốn cướp, ta cũng không có cách nào.
- Hảo hảo, đừng nói giỡn, các ngươi đều hảo hài tử của ta, Ngưu Oa là thế, tiểu nhị ngươi cũng thế.
Lâm di khẽ mỉm cười nói:
- Nhanh ăn đi, lạnh liền không thể ăn.
- Mùi thật thơm, cách thật xa đều có thể ngửi được, Lâm di, cần phải cho ta thêm một đôi đũa đó.
- Vũ Phượng cô nương đến rồi.
Lâm di nhìn thấy Hỏa Vũ Phượng đến, vội vàng đứng dậy lấy thêm một bộ bát đũa, ha ha cười nói:
- Mau tới ăn chút đi
Nhìn thấy mẫu thân của mình bận rộn, Ngưu Oa rất muốn nói, tu vi giống như Mục Vân và Hỏa Vũ Phượng bực này, căn bản không cần ăn cơm, ngược lại ăn tạp sẽ tạo thành tạp chất cho việc thân thể bọn hắn hấp thu thiên địa chân nguyên.
Chỉ là thấy Mục Vân đang nhìn mình lom lom, Ngưu Oa rất biết điều im lặng, cắm đầu ăn cơm.
- Lúc nào trở về?
Nhìn Mục Vân, Hỏa Vũ Phượng hỏi.
- Ừm, có một đoạn thời gian, bất quá một mực ở bên trong Ngũ Hành thiên phủ, xử lý một ít chuyện, mới vừa trở lại tông môn chừng một tháng!
Mục Vân cười đáp.
Trên người Hỏa Vũ Phượng mang một kiện váy ngắn màu đỏ nhạt, ngồi trên ghế đẩu thấp bé, hai chân uốn lượn, lộ ra đường cong hoàn mỹ, thân trên thẳng tắp, chiến giáp rất hoàn mỹ làm nổi bật lên dáng người viên mãn của nàng.
Trên mặt mang theo một tia mỏi mệt, hiển nhiên, Hỏa Vũ Phượng mới vừa từ bên ngoài trở về.
- Ta... Ta ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ tông môn, vừa rồi ra ngoài thời gian một tháng, nghe nói ngươi trở về, cho nên... Cho nên mới đến thăm nhìn!
Hỏa Vũ Phượng giờ phút này không có bộ dáng công chúa ngang ngược như lúc Mục Vân mới vừa nhìn thấy nàng, ngược lại nói lời này, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
- Ừm! Ngươi cũng mệt mỏi, ăn nhiều một chút đi!
Mục Vân nói, kẹp một cái đùi gà cho Hỏa Vũ Phượng, cười nói:
- Lâm di làm, ăn rất ngon!
- Ừm!
Dáng người hoàn mỹ hiện ra ở trước mặt Mục Vân, Hỏa Vũ Phượng lại phát hiện, một đôi mắt Mục Vân nhìn của mình không có một tia ý nghĩ xấu pha tạp.
Chẳng lẽ là... Ta không có lực hấp dẫn sao?
Trong lòng Hỏa Vũ Phượng có chút thất vọng.
Một bữa cơm đơn giản, Hỏa Vũ Phượng lại lộ ra không yên lòng.
Cơm nước xong xuôi, Mục Vân kể lại từng chuyện hung hiểm hắn trải qua bên trong tứ nguyên phong địa, cùng với Hỏa Lựu chi loạn.
Cuối cùng chỉ điểm Hỏa Vũ Phượng một ít vấn đề về tu vi, Hỏa Vũ Phượng mới lưu luyến không rời xuống núi.
Đứng ở ngoài điện, nhìn thấy thân ảnh xinh xắn nhắm mắt đi đến dưới núi, bóng lưng hoàn mỹ nổi bật dưới ánh mặt trời, rất động lòng người.
- Đẹp không?
- Đẹp...
- Đẹp, thế Vân ca ngươi thu nàng, làm nữ nhân của mình, tốt bao nhiêu!
- Tốt?
Mục Vân xoay người, nhìn Ngưu Oa, cười hắc hắc nói:
- Rất tốt thật sao? Vừa rồi đang rảnh rỗi, ta đến xem nội sơn đệ tử ngươi bây giờ đến cùng có bao nhiêu lợi hại.
- Còn tới?
Ngưu Oa triệt để mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận