Vô Thượng Thần Đế

Chương 1186: Diệu Tôn Giả đến (2)

- Đại Đế chớ trêu ghẹo ta!
Diệu Thiến cười ha ha, nhìn về phía Mục Vân, lại lần nữa nói:
- Không phải ngươi muốn về đến Thương Hoàng tiểu thế giới à? Nếu như tin được lão phu, ta có thể mang ngươi trở về.
- Hiện tại từng tiểu thế giới đều đang tích cực phòng bị có khả năng bất cứ lúc nào xuất hiện Hỏa Minh tộc, cho nên một số người nóng lòng khuếch trương thực lực mình, mà một số người lại nóng lòng tìm kiếm thiên địa bảo tàng, Thương Hoàng tiểu thế giới bị phong ấn vài vạn năm, thế nhưng dần dần, cũng xuất hiện vết rách, con đường nhỏ, vẫn phải có.
- Bất quá võ giả tiểu thế giới khác muốn đi vào, vẫn muốn phí không ít tay chân, cần từng bước mở ra thông đạo, nhanh nhất ta đoán chừng muốn thời gian một năm, chậm nhất không đến mười năm.
Mục Vân đoán không sai, Hỏa Lựu chi loạn uy hiếp làm cho tất cả mọi người cảm thấy nguy hiểm.
Mà vài vạn năm phong bế, Thương Hoàng tiểu thế giới bây giờ chính là một tảng mỡ dày ở trong mắt các đại tiểu thế giới.
Lực hấp dẫn của tam đại bí tàng, tăng thêm Hỏa Lựu uy hiếp, để bọn hắn bắt đầu nôn nóng bất an.
Thương Hoàng tiểu thế giới tựa như là một tòa bảo tàng đặt ở chỗ đó, ai cũng muốn, hiện tại đã đến thời gian đi lấy bảo tàng.
Không lấy bảo tàng, Hỏa Minh tộc tai nạn, có khả năng không cách nào chống cự, lấy, nói không chừng có thể ngăn cản.
- Ta hiểu rõ!
Mục Vân gật đầu:
- Đã nhiều năm rồi không có trở về, giờ là thời điểm trở về nhìn.
- Những người trước kia ước gì ta chết, nhìn thấy ta không chết, có lẽ sẽ rất kinh ngạc đây!
- Có lẽ như thế.
Diệu Thiến đại sư ha ha cười nói.
- Chậm đã!
Đế Văn giờ phút này lại đứng dậy, cười nói:
- Tiểu tử ngươi, cứ như vậy trở về, ta không yên lòng, để Bạt Thiên cùng Lạc Thiên hai người cùng ngươi trở về đi, ta dù sao cũng cần tọa trấn Ngũ Hành tiểu thế giới, hai người bọn họ tăng thêm diệu Tôn Giả, an toàn không có vấn đề!
- Tốt!
- Bạt Thiên, Lạc Thiên.
Đế Văn nhìn hai người nói:
- Ghi nhớ, không có ta, phục tùng mệnh lệnh Mục Vân, biết không?
- Vâng, lão tổ!
- Tuân mệnh!
Hai người đồng thời khom người, gật đầu đáp.
- Hiện tại có thể lên đường chưa?
- Ừm.
- Tỷ tỷ ta cũng rất muốn đi thế giới bên ngoài nhìn đây, chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ ta?
Mục Vân mới vừa gật đầu, một tiếng nói mị hoặc đột nhiên vang lên.
Cửu Nhi!
Nghe được lời, Mục Vân bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu.
Ngược lại quên mất nàng.
- Cửu Nhi, ta đi chuyến này không nhất định an toàn, cho nên nàng trước tiên ở nơi này chờ tin tức của ta đi.
Đối với Cửu Nhi, trong lòng Mục Vân thật sự có yêu mến.
Năm đó đồ ngốc này vì mình mà chết tử, trọng sinh gặp lại, hắn đương nhiên không hi vọng chuyện giống vậy lần nữa phát sinh.
- Ta cũng không phải đi kéo ngươi lui lại.
Cửu Nhi gắt giọng:
- Mà lại hiện tại thực lực của ngươi không nhất định so được với ta, ngươi không an toàn, ta sẽ trốn.
- Ta...
- Chẳng lẽ, ngươi muốn vứt bỏ nhân gia ở nơi này?
Cửu Nhi nháy nháy mắt, biểu lộ hồng nhan họa thủy yếu đuối, để người ngăn không được đau lòng, không nhịn được muốn ôm nàng vào trong ngực che chở.
- Được được được, cái bộ dáng này của nàng, ta nhìn nhiều, chớ làm ra bộ dáng này cho ta.
Mục Vân lại không chút nào để ý tới.
- Thật không mang?
- Không mang.
- Ta sắp tiến hành tứ biến, ngươi không mang theo ta, ta chết thì làm sao bây giờ?
- Tứ biến?
Tứ biến đó chính là Sinh Tử cảnh tứ trọng, tiểu nha đầu này tiến cảnh cũng quá nhanh đi.
Cho dù Cửu Vĩ Thiên Hồ là tiên thú, thế nhưng không nhanh như vậy nha.
- Được rồi!
Mục Vân nhìn Cửu Nhi, bất đắc dĩ nói:
- Bất quá nàng tốt nhất ghi nhớ, bớt bày ra vẻ đáng thương cho ta, ta thế nhưng là biết chút tâm địa gian giảo kia của nàng.
- Làm sao ngươi biết...
- Ta...
Mục Vân im miệng, khẽ nói:
- Nàng đừng quản, dù sao ta chính là biết.
Nếu như Cửu Nhi thật sắp tiến hành tứ biến, hắn thật cần mang nàng theo.
Đặt ở Ngũ Hành tiểu thế giới, chính là vì để nàng an toàn, hiện tại xem ra, lưu ở bên cạnh mình mặc dù không an toàn, thế nhưng vĩ kiếp lại càng thêm không an toàn.
- Mục tiên sinh, còn có người phải mang theo sao?
Nhìn thấy hai người giống như vợ chồng trẻ liếc mắt đưa tình, Diệu Thiến đại sư có ý riêng nói.
- Không có, hết rồi!
- Hừ, sư tôn ngươi diễm ngộ thật không cạn đâu!
Diệu Tiên Ngữ hừ một tiếng, nhìn Cửu Nhi xinh đẹp yêu kiều, rời khỏi đại điện.
Một câu nói lại thốt ra từ trong miệng Diệu Tiên Ngữ.
- Xem ra Tần đạo sư những năm gần đây gặp phải đối thủ, thật đúng là không ít.
Nghe đến lời này, Mục Vân một mặt im lặng.
- Tần đạo sư? Tần đạo sư là ai? Có xinh đẹp như ta không?
Cửu Nhi ngược lại lộ ra tiểu bộ dáng nữ sinh nói:
- Sẽ không là thê tử của ngươi đó chứ?
- Ừm!
Mục Vân nhẹ gật đầu, cũng đi ra đại điện.
Diệu Thiến cười khổ một tiếng, đuổi theo.
Bạt Thiên lão tổ cùng Lạc Thiên Vương hai người cũng vội vàng đuổi theo.
Hai người đều là cột chống trời của Ngũ Hành thiên phủ, cảnh giới Sinh Tử cảnh lục trọng, lại thêm Diệu Thiến vị một trong thập đại Chí Tôn cường giả, mặc dù đội ngũ chỉ có sáu người, nhưng gặp thiên quân vạn mã cũng không thành vấn đề.
Giờ phút này, bên trong Ngũ Hành thiên phủ, phía trên quảng trường, sáu thân ảnh đứng thẳng.
Đế Văn đứng trước đại điện, trận pháp lại lần nữa mở ra.
Sáu thân ảnh từng người biến mất bên trong trận pháp, rời khỏi Ngũ Hành tiểu thế giới.
Cảm giác trời đất quay cuồng lần nữa đến, chỉ là giờ khắc này, thực lực mấy người đều cao cường, điểm ấy trời đất quay cuồng, căn bản sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn cho bọn hắn.
- Chúng ta trước đi Thiên Bảo tiểu thế giới, sau khi thông qua truyền tống Thiên Bảo tiểu thế giới đến một chỗ vết nứt không gian trước đó ta và Tiên Ngữ tiến vào Thương Hoàng tiểu thế giới, từ nơi đó tiến vào Thương Hoàng tiểu thế giới ổn thỏa.
- Tốt!
Mục Vân nhẹ gật đầu.
Mà trên đường đi Diệu Tiên Ngữ lại im lìm không một tiếng nói, dáng vẻ rầu rĩ không vui.
Cửu Nhi lại mặc kệ, một mực trêu đùa Diệu Tiên Ngữ.
Để Mục Vân càng cảm thấy đau đầu.
Cửu Nhi này, nếu thật đến Thương Hoàng tiểu thế giới, chỉ sợ lại se lãng phí mình một phen miệng lưỡi.
trong không gian truyền tống trận, tiếng vù vù đột nhiên vang lên, cảnh tượng trước mắt đột nhiên phát sinh biến hóa.
Ánh vào mắt là một mảnh sơn thanh thủy tú, đình đài lầu các, hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von, là nhân gian thắng cảnh.
Giữa núi rừng, cây cối dòng sông, hoàn toàn là tự nhiên mà làm, khúc lưu uyển chuyển, từng tòa lầu các nhìn cũng không cao lớn, khá có hương vị gia viên nhỏ.
- Gia gia, Mục tiên sinh!
Diệu Linh Ngọc sớm đã đưng ở cửa truyền tống chờ đợi đã lâu.
- Ừm, Linh Ngọc, trước an bài chỗ dừng chân cho Mục tiên sinh và mấy vị quý khách.
Diệu Thiến xoay người, nhìn Mục Vân nói:
- Từ Thiên Bảo tiểu thế giới ta đến bên trong một chỗ vết nứt không gian bên ngoài Thương Hoàng tiểu thế giới còn cần một đoạn thời gian chuẩn bị, mới có thể mở ra vận hành, Mục Vân, ngươi ở nơi này mấy ngày đi.
- Không có vấn đề!
Thời gian mấy năm, mình một bước đi tới, cũng không kém mấy ngày nay.
- Bên trong Thiên Bảo tiểu thế giới ta có không ít đồ chơi mới mẻ, ngươi nếu thích, có thể để Tiên Ngữ dẫn ngươi đi nhìn, chọn lựa mấy thứ như thế nào?
- Đa tạ tiền bối.
- Đi theo ta!
Diệu Tiên Ngữ trừng mắt nhìn Mục Vân, hừ một tiếng.
- Nàng làm gì nàng ta rồi?
Nhìn Diệu Tiên Ngữ hừ hừ, Mục Vân nhìn Cửu Nhi phía sau hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận