Vô Thượng Thần Đế

Chương 1188: Quá khó tin

- Các ngươi đừng làm rộn, ta chỉ mang sư tôn đến xem náo nhiệt, các ngươi tiếp tục việc của mình đi.
- Ôi, Tiên Ngữ, không phải sư huynh nói ngươi, có phải sợ các sư huynh làm hỏng vị sư tôn trắng tinh này của ngươi hay không?
Tang Hợi cười hắc hắc nói:
- Ngươi yên tâm, ta hạ thủ vẫn có chừng mực.
- Đúng, chỉ là luận bàn thôi mà.
- Đúng vậy!
- Không phải.
Diệu Tiên Ngữ giờ phút này đột nhiên quát:
- Ta... Ta... Ta sợ sư tôn đả thương các ngươi.
Nghe đến lời này, tại chỗ mấy người sững sờ tại chỗ.
- Ha ha...
Lộc Minh dẫn đầu ha ha cười nói:
- Tiên Ngữ, ngươi chẳng lẽ lo lắng chúng ta làm sư tôn ngươi bị thương mới nói như vậy? Tiên Ngữ, ngươi cũng quá lo xa đi.
- Thật không phải.
Diệu Tiên Ngữ gấp đến sắp khóc.
Ba tên này trong Diệu gia, bọn hắn thật rất lợi hại, thế nhưng phóng tới liên minh tiểu thế giới, ba người căn bản không đủ lên mặt đài, bây giờ ở đây sính cái gì anh hùng.
- Được rồi Tiên Ngữ, ngươi đừng nói nữa, chỉ là luận bàn, nhìn ngươi nói thật giống như hai chúng ta khi dễ sư tôn ngươi vậy.
- Đúng đó, lại nói để lão tộc trưởng biết chúng ta khi dễ sư tôn ngươi, còn không phải trừng phạt chúng ta? Chúng ta biết phân tấc.
- Đúng vậy, chỉ so chiêu một chút, nhìn tiểu tử này có năng lực gì làm ngươi sư tôn thôi mà.
Ba người ngươi một câu, ta một câu, Diệu Tiên Ngữ triệt để im lặng.
- Đúng rồi, Tiên Ngữ.
Đột nhiên, Mục Vân mở lời:
- Chỉ là luận bàn, mấy vị sư huynh của ngươi nhìn rất nhiệt tình nha, mọi người tùy ý trao đổi một chút kinh nghiệm võ học, cũng rất tốt.
- Sư tôn...
Diệu Tiên Ngữ nhìn Mục Vân, nói:
- Sư tôn, ngươi hạ thủ cần phải nhẹ một chút.
- Ừm!
Nhìn thấy Mục Vân đi ra phía trước, trái tim Diệu Tiên Ngữ đều nhấc lên cổ họng.
- Yên tâm đi, gia hỏa này không có vấn đề, ta nhìn hắn tựa hồ đụng chạm đến tử áo nghĩa, khoảng cách tứ trọng, cũng không xa.
- Ta mới không phải lo lắng cho sư tôn!
Diệu Tiên Ngữ bất đắc dĩ nói:
- Ta lo lắng cho bọn hắn.
Sao Diệu Tiên Ngữ không biết Mục Vân khủng bố.
Tại tứ nguyên phong địa mới bao lâu thời gian? Mục Vân từ Vũ Tiên cảnh thập trọng đến Sinh Tử cảnh tam trọng, cảnh giới quả thực một ngày một biến hóa.
Nửa năm thời gian, đoán chừng Mục Vân tĩnh tu, thực lực tiến bộ rất lớn, ba tên này chỗ nào có thể là đối thủ.
Mà giờ phút này ba người muốn luận bàn, đám người xung quanh võ tràng dần dần tản ra.
Trong lúc Sinh Tử cảnh luận bàn cũng không phải bọn hắn có thể chống cự, hiện tại chạy càng xa càng tốt.
- Mục tiên sinh đúng không? Ta Thác Bạt Da, tới trước lĩnh giáo.
Thác Bạt Da tiến lên một bước, hét lớn một tiếng, khí thế toàn thân tăng vọt.
Nhìn người nọ, ngoại tu thể trạng, đoán chừng cũng là hạng người thân thể cường hoành.
Mục Vân rất muốn tiêu sái nói một câu: Ba người các ngươi cùng lên đi.
Nhưng nghĩ nơi này dù sao cũng là Diệu gia, hắn vẫn nuốt xuống lời nói.
- Xin chỉ giáo!
Mục Vân đứng tại chỗ, một tay chắp ra sau, nhìn Thác Bạt Da, trên mặt toát ra vẻ mỉm cười.
- Thác Bạt Da ta trời sinh thần lực, tu luyện chính là Bất Bại Kim Nguyên Thể, chính là vì chế tạo mình thành thân thể làm bằng sắt, cho nên lực lượng là thứ ta am hiểu nhất, Mục tiên sinh cẩn thận.
- Tốt!
Thác Bạt Da vừa dứt lời, bước ra một bước.
- Hỗn Nguyên Đấu thiên quyền.
Rít lên một tiếng, Thác Bạt Da đánh ra một quyền.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, trong thiên địa, một tiếng oanh minh bạo hưởng.
- A...
Ngay sau đó, một tiếng kêu rên triệt để vang lên.
Thác Bạt Da oanh ra một quyền giờ phút này bị Mục Vân đưa ra một tay nắm chặt.
Mặc dù nắm đấm Thác Bạt Da nhìn qua lớn hơn bàn tay của Mục Vân rất nhiều, thế nhưng một quyền này oanh ra, thế mà cứng rắn bị một chưởng Mục Vân ngăn cản.
Hơn nữa còn có tiếng kêu thảm giống như mổ heo.
Đây là làm cái gì?
- Thác Bạt Da, ngươi quả nhiên mất mặt xấu hổ.
Tang Hợi nhìn không được, thân ảnh lóe lên, xuất hiện trước mặt Mục Vân.
- Vô Cực đổ sụp!
Hai tay thi triển, tiếng khanh khanh khanh vang lên, cả người Tang Hợi như là thiên thạch bay ra, đụng vào Mục Vân trước mặt.
- Tam thể hộ thân!
Trong lòng quát khẽ một tiếng, mặt ngoài thân thể Mục Vân xuất hiện ba vòng phòng hộ.
Hai tay Tang Hợi đánh tới ba vòng hộ thân.
Khanh...
Một tiếng khanh vang vang lên, cả khuôn mặt Tang Hợi từ đỏ biến thành trắng, ngay sau đó biến lam, sau đó biến tím, cuối cùng lại lần nữa khôi phục thành đỏ.
- A...
Rốt cục, Tang Hợi vẫn nhịn không được hô to một tiếng, chấn động màng nhĩ người ta.
- Ngươi rống cái gì?
Thác Bạt Da nhìn Tang Hợi, toét miệng hỏi.
- Ta đau!
Sắc mặt Tang Hợi tái nhợt, trên cánh tay nổi gân xanh, thế nhưng cho dù dùng hết toàn lực, cũng căn bản không cách nào phá mở cương khí hộ thân của Mục Vân.
- Hai người các ngươi, bớt ở chỗ này mất mặt xấu hổ.
Rốt cục, Lưu Minh xuất thủ.
Giờ phút này đã bất chấp cái gì từng người, cứ tiếp tục thế này, nói không chừng mất mặt chính là bọn hắn.
- Linh Ngự Cửu Thiên.
Lưu Minh quát khẽ một tiếng, thân thể xoay tròn, chân nguyên nồng đậm tràn ngập ra quanh người.
Chân nguyên hình thành một đạo chân nguyên quyển phong cường hoành, bao phủ toàn bộ thân thể Lưu Minh, long quyển phong chân nguyên cao ngàn mét, mang theo tiếng gió vun vút, vọt lao thẳng tới Mục Vân.
- Địa Diệt Chưởng!
Nhìn thấy long quyển phong đánh tới, sắc mặt Mục Vân không thay đổi, vỗ ra một chưởng.
Oanh...
Tiếng vỗ rơi xuống, một thân ảnh, lui lại một bước.
Lưu Minh lảo đảo một cái, té ngã trên đất, vạch ra một vết tích dài trăm thước.
Sàn nhà cũng bị lưu lại đường vết ngấn.
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Bọn hắn thế nhưng biết, diễn võ trường dưới chân là dùng thanh ly hoa cương đỉnh tiêm chú tạo mà thành.
Mà hoa cương, cho dù bọn hắn ngày thường ở phía trên toàn lực công kích một quyền, ngay cả vết tích cũng sẽ không lưu lại, lại càng không cần phải nói bị xé ra vết ngân vừa to vừa sâu.
Đây cũng quá biến thái đi?
Hai tay Lưu Minh giờ phút này đã chết lặng, hai chân càng đau đớn không thôi.
Gia hỏa này là quái vật gì?
Ba thân ảnh đứng chung một chỗ, nhìn Mục Vân, chiến ý trong mắt càng ngày càng thịnh.
- Cùng tiến lên!
Giờ khắc này, đã không quản cái gì mặt mũi.
Nếu bại bởi Mục Vân, đây mới thực sự là mất mặt.
- A? Bắt đầu cùng tiến lên.
Thấy cảnh này, Cửu Nhi cười cười.
Ba thân ảnh thành thế đối chọi ngăn cản trước mặt Mục Vân.
- Thiên Diệt Chưởng!
Giờ phút này, Mục Vân căn bản không lưu tình, vỗ ra một chưởng.
Một tiếng ầm vang truyền ra, tiếng bịch bịch vang lên ngay sau đó, ba đạo thân ảnh lui nhanh, tứ chi chạm đất, không một tiếng động.
- Sư huynh!
Nhìn thấy ba người ngã xuống đất, Diệu Tiên Ngữ biến sắc, nhìn Mục Vân một cái, vội vàng đi qua.
- Ba vị sư huynh, các ngươi không có sao chứ?
Nhìn ba người, Diệu Tiên Ngữ ân cần hỏi.
- Chúng ta có thể có chuyện gì?
Ba người đứng lên, Tang Hợi nhịn không được cười hắc hắc.
- Còn khoe khoang?
Nhìn ba người, Diệu Tiên Ngữ cáu giận:
- Đều nói, các không phải ngươi đối thủ của hắn, ngay cả Ngọc Khuynh Thiên lúc trước đều không phải đối thủ của Mục sư tôn, thời gian qua đi nửa năm, Mục sư tôn càng sâu một bậc, ba người các ngươi chỗ nào đánh thắng được hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận