Vô Thượng Thần Đế

Chương 1190: Một chiêu phân thắng thua đi (1)

Oanh...
Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Ngay sau đó, một đạo kiếm khí hướng thẳng đến phương hướng hai người phóng tới.
Kiếm khí kia công kích phía trên hộ trận, tiếng vù vù vang lên, hộ trận nổi lên một cơn chấn động, cuối cùng vẫn an an ổn ổn bình tĩnh trở lại.
Nhìn kiếm khí gần ngay trước mắt, cơ hồ đánh tan hộ trận, Tang Hợi nuốt từng ngụm nước bọt.
- Thác Bạt Da, ngươi chờ ở đây, ta đi mở ra đạo thứ hai hộ trận...
- ...
Giờ khắc này, phía trên diễn võ trường, hai thân ảnh giao hội cùng một chỗ, kiếm khí cuồng bạo, vọt thẳng lên trời.
Tiếng lốp bốp khiến cho mỗi người ở gần đó cảm giác được thân thể của mình giống như đều bị kiếm khí kéo theo.
Nhìn điểm đen nhỏ yếu như đá giao hội, lại có thể bộc phát ra lực lượng lay động đất trời, thực sự không thể tưởng tượng.
Thế nhưng trơ mắt nhìn hai người giao thủ, đám người lại không lời nào để nói.
- Tịch diệt kiếm tâm!
- Tuyệt mệnh kiếm tâm!
Hai tiếng quát khẽ đồng thời vang lên, hai thân ảnh lúc này ầm vang va nhau.
- Tuyệt mệnh kiếm tâm của ta đến từ bản mệnh, kiếm ra tuyệt mệnh, tuyệt, không chỉ là mệnh đối thủ, còn là mệnh mình, thẳng tiến không lùi, chính là chỗ hạch tâm của kiếm tâm ta.
Diệu Thanh Vân mở lời.
- Tịch diệt kiếm tâm, hết thảy quy về hư vô, hết thảy quy về tịch diệt.
- Tốt! Ha ha...
Diệu Thanh Vân tựa hồ cảm nhận được kiếm tâm của Mục Vân khủng bố, cười ha ha, kiếm ra người động.
- Giết!
Hai thân ảnh xông ra, kiếm cùng kiếm giao minh, lần nữa vang lên.
Giờ phút này, đối với những đệ tử kia mà nói, mặt đất hoa cương kiên cố lúc này giống như biến thành đậu hũ, bọn hắn ngày thường đánh một quyền không hiện ra một bọt nước, thế nhưng hai người ra một kiếm lại có thể sụp đổ một mảnh.
Đây chính là chỗ cường đại của kiếm khách sao?
- Kiếm tâm viên mãn?
Nhìn Mục Vân, Diệu Thanh Vân kinh ngạc.
- Không phải ngươi cũng thế sao?
Mục Vân cười hỏi lại.
Cho tới giờ khắc này, kiếm thuật hai người vẫn không phân cao thấp.
Thế nhưng hai người lại rất không muốn xa rời loại cảm giác này.
Tùy ý vung ra kiếm trong tay mình, công kích kiếm khí hoà lẫn cùng đối thủ, để bọn hắn cảm giác được trong lòng nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.
- Tuyệt Mệnh Ngự Thiên Trảm!
Trong lúc nhất thời, Diệu Thanh Vân sải bước ra, toàn bộ thân thể bay lên cao trăm trượng, một kiếm, nghênh không đánh xuống.
Thấy cảnh này, Diệu Tiên Ngữ lại càng căng thẳng hơn.
- Đậu đen rau muống, Thanh Vân đại ca thế mà đều sử dụng Tuyệt Mệnh Kiếm Pháp, đây là chuẩn bị sống mái với nhau à.
- Ngươi dẹp đi đi, Tuyệt Mệnh Kiếm Pháp, đây là tuyệt chiêu áp đáy hòm của Thanh Vân đại ca, chuẩn bị kỹ càng.
- Không thể nào? Kiếm thuật của Mục Vân cũng lợi hại như vậy?
Nhìn cảnh này để ba người Thác Bạt Da nhìn nhau hai bên, chỉ cảm thấy tự ti mặc cảm.
Là Sinh Tử cảnh tam trọng, Mục Vân tựa như là tráng niên nam tử Sinh Tử cảnh tam trọng, bọn hắn tựa như là tiểu oa tam trọng, không đúng, nói đúng ra là hài nhi.
Chênh lệch quá lớn.
- Ba người các ngươi có thể ngậm miệng hay không.
Diệu Tiên Ngữ giờ phút này hồi hộp, nhìn ba người líu ríu, hoàn toàn không có bộ dáng uy nghiêm như huấn luyện viên diễn võ trường, không nhịn được nói.
Ba người không hiểu thấu quay đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng nhẹ gật đầu, ba người đi đến trên khán đài phía dưới một, lần nữa bắt đầu nghị luận.
Thấy cảnh này, mặt mũi Diệu Tiên Ngữ tràn đầy mồ hôi.
- Ngươi đang lo lắng cho sư tôn ngươi hay lo lắng cho ca ca của ngươi?
Giọng nói Cửu Nhi mềm mại không xương lúc này yếu ớt truyền đến.
- Ta... Đương nhiên ai cũng lo lắng!
Diệu Tiên Ngữ nhịn không được nói:
- Sư tôn rất lợi hại, thế nhưng ca ca là Sinh Tử cảnh tứ trọng, hai người bọn họ tuy nói luận bàn, thế nhưng thực lực của ca ca, ta vẫn biết, mà ca ca là kiếm si, một khi động lên thật...
- Yên tâm đi!
Nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ lo lắng, Cửu Nhi cười nói:
- Ca ca ngươi thua.
- Không có khả năng.
- Có tin hay không là tùy ngươi.
Cửu Nhi mỉm cười, ngồi xuống, thân thể giãn ra, đường cong cùng khuôn mặt để huyết mạch người ta bành trướng để một đống lớn đệ tử sắc mặt đỏ lên tại chỗ, nhịn không được cúi người.
- Cửu Nhi tỷ, ngươi tựa hồ rất quen thuộc sư tôn, các ngươi trước đó nhận biết nhau sao?
- Có lẽ vậy!
Cửu Nhi cười nói:
- Ta đối với ngươi sư tôn là không có gì ấn tượng, thế nhưng sư tôn ngươi, tựa hồ... Rất đau ta.
Đau?
Nghe đến chữ đó, trong lòng Diệu Tiên Ngữ chỉ cảm thấy mịt mờ.
- Tiểu nha đầu, ta nói đau, là che chở, là yêu mến, chỉ là đau, vẫn khác biệt với yêu mến giữa nam nhân đối với nữ nhân.
- Đó là thân tình?
- Cũng không phải!
Cửu Nhi lần nữa cười nói:
- Nói không rõ, không nói rõ đến cùng là quan hệ như thế nào, nói là yêu là quan tâm, không giống, nói là người nhà quan tâm, cũng không giống, bất quá, ta luôn cảm giác, gia hỏa này, tựa hồ cảm giác trong lòng thua thiệt ta.
- Áy náy?
- Ai biết được.
Cửu Nhi cười khanh khách nói:
- Dù sao sư tôn ngươi tương lai khẳng định là một người rất lợi hại, hắn nguyện ý bảo hộ nhu nhược nữ tử như ta, ta vì cái gì không để hắn bảo hộ? Mà lại...
- Mà lại cái gì?
- Không có gì! Ngươi vẫn nhanh xem hai người bọn hắn đi, cẩn thận có người bị thương.
Trong lòng Cửu Nhi tự mình lẩm bẩm:
- Mà lại, ta cũng luôn cảm giác, tựa hồ... Từng thấy qua hắn ở nơi nào đó.
Giờ khắc này, trong sân so thi đấu đã đến lúc gay cấn.
Hai thân ảnh trong lúc so đấu, tốc độ xuất kiếm càng lúc càng nhanh, kiếm pháp càng ngày càng huyền diệu, một ít đệ tử đã theo không kịp giai điệu hai người giao thủ.
Thậm chí bọn hắn cảm giác vừa mới vung ra một kiếm, thế nhưng sau một khắc lại là đạo kiếm khí thứ hai đã phát ra, bọn hắn căn bản không thấy được, hai người đến cùng giao thủ bao nhiêu lần.
- Nhất Kiếm Tam Tiên Nguyên.
- Diệt thiên trảm!
Khanh...
Hai đạo kiếm khí dài mấy trăm trượng trong lúc nhất thời va nhau, hai thân ảnh vừa chạm vào tức lùi ra.
- Nhất Kiếm Lục Tiên Nguyên.
- Bạt Thiên Lạc Địa Trảm.
Oanh...
Tiếng gào thét và tiếng nổ đùng đoàng liên tục, hai người vào giờ phút này triệt để đánh ra huyết tính, xuất thủ lẫn nhau, không còn lưu thủ.
Người này chém xuống một kiếm, người kia chém ra một kiếm.
Phía trên toàn bộ diễn võ trường sớm đã triệt để rách nát.
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh kinh ngạc đến ngây người.
Đây chính là sự cường đại của kiếm khách?
Diệu Thanh Vân, trong toàn bộ Diệu gia, chính là đệ tử thiên tài thần thoại.
Nhưng bây giờ xuất hiện Mục Vân, lại có thể giao thủ cùng thần thoại này hơn trăm hiệp mà không bị thua, nhìn tình huống, tựa hồ muốn tranh tài một ngày một đêm.
- Không thể lại đánh, lại đánh sẽ xảy ra chuyện!
Diệu Tiên Ngữ đứng dậy, khẩn trương nói.
- Tốt nhất hiện tại đừng ngăn cản bọn hắn.
Bàn tay Cửu Nhi mềm mại không xương khoác lên trên bờ vai Diệu Tiên Ngữ, khẽ cười nói:
- Trận chiến này đối với hai người bọn hắn mà nói cực kỳ khó được, không chỉ là khảo nghiệm về thực lực hai người bọn hắn, càng là khảo nghiệm tâm tính đối với hai người bọn họ.
Nghe đến lời này, Diệu Tiên Ngữ giật mình.
- Nhất kiếm Cửu Tiên Nguyên.
- Hồn Thiên Phích Lịch Trảm.
Hai tiếng quát lớn đồng thời vang lên.
Mục Vân vừa sải bước ra, đứng lơ lửng trên không.
Đoạn kiếm trong tay lúc này chiếu ra ánh sáng rạng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận