Vô Thượng Thần Đế

Chương 1194: Thập đại tiểu Tôn Giả

- Thượng thiên chi tử, cũng chính là sủng nhi của trời, có thể được xưng là thập đại tiểu Tôn Giả, không có chỗ nào mà không phải là hạng người kinh tài tuyệt diễm, thiên phú cùng thực lực đều đứng hàng nhất đẳng.
- Không sai.
Diệu Thanh Vân cười nói:
- Diệu Thanh Vân ta tự nhận kiếm pháp cao siêu, không có bài danh thập đại tiểu Tôn Giả, ngược lại là tiếc nuối, thế nhưng hôm nay nhìn thấy Vân huynh mới biết được, nếu như ta đứng hàng trong đó, danh hào thập đại tiểu Tôn Giả chỉ sợ cũng không có làm người tin phục.
- Thanh Vân huynh khiêm tốn.
Diệu Thanh Vân khoát tay một cái nói:
- Không không không, dùng thiên phú cùng thực lực của ngươi, đứng hàng thập đại tiểu Tôn Giả, tuyệt đối là dư xài.
- Vậy thập đại tiểu Tôn Giả này là có mấy người nào?
Mục Vân mở miệng dò hỏi.
Diệu Tiên Ngữ khẽ mỉm cười trả lời.
- Sư tôn, để ta nói cho ngươi, Vô Cực Tinh của Vô Cực tiểu thế giới lần này tham gia tứ nguyên phong địa, sư tôn còn nhớ?
- Đương nhiên không thể quên, gia hỏa này ở phía sau âm ta một đao, ta còn nhớ đây.
Diệu Tiên Ngữ không có đáp lại, lần nữa nói:
- Sư tôn biết người này, nhưng có khả năng còn không biết, thật ra lần này tham gia trận đấu còn có một người, tên Vô Cực Lưu Vân, thiên phú cùng thực lực người này hơn xa Vô Cực Tinh.
- Lại có người này? Hẳn là người mà một mực xếp hạng thứ hai trước đó trên bảng điểm số nhỉ?
- Hẳn là hắn!
Diệu Tiên Ngữ cười nói:
- Thực lực người này cao hơn Vô Cực Tinh, điểm này, rất nhiều người cũng không biết, bất quá người này hành sự từ trước đến nay không theo lẽ thường ra bài, đến Vô Cực Ngạo Thiên cũng không quản được hắn, cho nên người biết hắn rất ít, thế nhưng thực lực của hắn lại không thể khinh thường.
- Người này là một trong thập đại tiểu Tôn Giả?
- Không sai, xếp hạng thứ mười.
Nghe đến lời này, Mục Vân ngược lại khẽ giật mình.
Vô Cực Tinh ít nhất là cảnh giới Sinh Tử cảnh tứ trọng, thế nhưng Vô Cực Lưu Vân còn lợi hại hơn hắn, chí ít cũng là Sinh Tử cảnh tứ trọng. Nhưng dù cho là như thế, gia hỏa này mới xếp ở thứ mười?
Thế mấy người xếp hạng ở phía trước còn biến thái cỡ nào?
- Bất quá, Vô Cực Lưu Vân mặc dù xếp hạng thứ mười thế nhưng lại đủ để tự ngạo, dù sao, hắn vẫn chưa tới năm mươi tuổi, chín người đứng đầu, trên cơ bản đều là người của thập đại tiểu thế giới, mà đều là những gia hỏa trước kia tham gia qua thí luyện tứ nguyên phong địa, mỗi một người đều rất nổi danh.
- Thí dụ như Vô Cực Lăng Thiên xếp hạng thứ nhất, một trăm năm trước đại biểu Vô Cực tiểu thế giới tham gia thí luyện tứ nguyên phong địa, một người một mình thu hoạch được năm vạn điểm tích lũy, quả thực còn nhiều hơn so với điểm tích lũy của toàn bộ người tham gia thí luyện sống sót cộng lại.
- Còn có thứ hai, Ma Ngọc tiểu thế giới Ngọc Lãm Thiên, hai trăm năm trước tham gia thí luyện, xếp hạng thứ nhất, cũng là một lần duy nhất Ma Ngọc tiểu thế giới vượt qua Vô Cực tiểu thế giới.
Diệu Tiên Ngữ nói:
- Đúng rồi, sư tôn, người này là huynh đệ của Ngọc Khuynh Thiên, sư tôn phải cẩn thận hắn.
- Ừm!
- Thứ ba thì là Thánh Thi đến từ Thánh Quang tiểu thế giới, người này là hậu nhân của Thánh Tam Thiên, mà tựa hồ tình hữu độc chung đối với Minh Nguyệt Tâm.
Ngữ khí Diệu Tiên Ngữ quái dị nói:
- Quan hệ giữa ngươi và Minh Nguyệt Tâm, đoán chừng hắn sẽ biết, gia hỏa này cũng không phải Luân Nhiên có thể so sánh.
- Ta hiểu rõ!
- Ừm? Minh Nguyệt Tâm? Vân huynh và Minh Nguyệt Tâm có quan hệ gì?
Diệu Thanh Vân giờ phút này đột nhiên nói:
- Minh Nguyệt Tâm thế nhưng là đệ nhất mỹ nữ thanh niên một đời liên minh tiểu thế giới nha, rất nổi danh, người thích nàng, rất nhiều!
- Ca, ngươi uống nhiều...
- Ta chỗ nào uống nhiều? Lúc này mới vừa mới bắt đầu thôi!
Nhìn huynh muội hai người, Mục Vân thầm cười khổ.
Lần này ngon rồi.
Thập đại tiểu Tôn Giả, ba hạng đầu, từng người đều là ngoan nhân, cảnh giới không biết cao bao nhiêu, mà mình một hơi đắc tội hai người.
Xem ra sau khi trở lại Thương Hoàng tiểu thế giới cũng không thể sống yên ổn.
Còn từ hạng thứ tư đến thứ chín, không biết sẽ là thiên chi kiêu tử của những tiểu thế giới nào.
Tứ Phương tiểu thế giới, Ngũ Độc tiểu thế giới, Luân Hồi tiểu thế giới, dù sao cũng nên có, xem ra thập đại tiểu Tôn Giả, mình còn không có gặp mặt, chỉ sợ đã đắc tội hơn một nửa.
- Mục Vân, ngươi mau nói cho ta biết, đến cùng ngươi và Minh Nguyệt Tâm phát sinh quan hệ thế nào rồi?
Diệu Thanh Vân giờ phút này bưng rượu đi tới, ha ha cười nói:
- Ngươi sẽ không “làm thịt” nàng đó chứ? Nếu thật sự như thế, ta đoán chừng Thánh Tam Thiên lão già kia sẽ bị chọc giận đến điên.
- Không đúng không đúng, còn có Thánh Thi vật nhỏ kia nữa, đoán chừng sẽ đuổi theo ngươi chạy khắp thế giới.
- Ha ha...
Nghe đến lời này, Mục Vân chỉ cười khổ.
- Mục tiên sinh, hiện tại, ngươi có biết hay không, kiếm kia của ngươi cách ba người chúng ta chỉ kém mảy may, nếu không phải Thanh Vân đại ca ngăn lại, đoán chừng ba người chúng ta đã ngỏm củ tỏi, tới tới tới, phải bồi chúng ta uống rượu một chút mới được.
Ba người Thác Bạt Da giờ phút này ngã trái ngã phải đi tới, ha ha cười nói.
Lập tức, tràng diện triệt để mất đi khống chế, toàn bộ cùng tiến tới, hét lớn.
Mặc kệ nhận biết hay không biết, lôi kéo tay ngồi ở chỗ đó tâm tình, nói trời nói đất, đàm luận mình trước kia theo đuổi cô gái nào, mình kinh lịch hiểm địa phải chạy trốn.
Ban đêm, trăng sáng treo cao, bên trong đại sảnh, tiếng ồn ào dần dần yếu bớt.
Mục Vân hơi tỉnh lại ở bên cạnh cái bàn, nhìn một đám người ngã trái ngã phải, cười một tiếng.
Thật đúng là một đêm điên cuồng.
Đứng dậy, Mục Vân phát hiện, Thác Bạt Da còn ghé vào trên mặt bàn, lôi kéo Tang Hợi đã sớm ngủ say, đang miêu tả nữ nhân thứ ba mươi tám mình ngủ qua có hình dạng thế nào, thủy linh như thế nào như thế nào...
Xuyên qua khỏi đám người, Mục Vân đi thẳng tới bên ngoài đại sảnh, thân ảnh lóe lên, bay về phía một tòa cao nhất trong dãy cung điện, nằm trên nóc nhà, nhìn tinh không đầy trời.
Mỗi một lần, một khi trong lòng của hắn có hơi cô đơn sẽ nằm trên nóc nhà, nhìn tinh huy đầy trời.
Nhiều năm trước tới nay, một mực là thói quen này.
Hắn không khỏi nhớ lại từng li từng tí chuyện mình trước kia, nghĩ đến mình ban đầu sáng tạo Vân Minh, cùng Tạ Thanh, Hách Đằng Phi, Chung Hào, Hàn Tuệ, Tôn Diễn Châu mấy người uống rượu với nhau, cùng một chỗ giết địch, cùng một chỗ phấn chiến, phát triển Vân Minh lớn mạnh, trở thành bá chủ một trong thập đại vực.
Minh chủ Vân Minh uy phong lẫm liệt, để người nghe tiếng đã táng đảm - Mục Vân Tiên Vương.
Còn có sư tôn kia một mực cam tâm ở sau lưng hắn không có tiếng tăm gì trả giá của hắn - Mạnh Tử Mặc.
- Sư tôn, các huynh đệ, ta, rất nhanh sẽ hội trở về, nhất định sẽ trở về, các ngươi chờ lấy đó, nhất là sư phụ xinh đẹp, hiện tại kỹ thuật luyện đan của ta có chắc đã xuống cấp, trở về, cần phải nhờ ngươi nắm tay dạy ta...
- Sư phụ xinh đẹp? Sư phụ xinh đẹp nào? Tay nắm tay? Nhìn ngươi một mặt ý cười hèn mọn, ta thấy ngươi nghĩ là miệng đối miệng mới đúng?
Đột nhiên, một tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu, Cửu Nhi hai tay chống cằm, một dung nhan tuyệt mỹ giờ phút này hóa thành bộ dáng hồ ly ngốc nghếch nhìn chằm chằm Mục Vân, cười hì hì nói.
- Cửu Nhi, nàng có thể đừng hồ nháo hay không.
Mục Vân im lặng đưa tay, muốn đẩy Cửu Nhi ra.
Chỉ là vừa duỗi ra lại đụng chạm một mảnh mềm mại cứng chắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận