Vô Thượng Thần Đế

Chương 1198: Thiên hàng linh vũ

Giờ phút này, hiện ra ở trước mặt Mục Vân là một chỗ thế giới màu máu, từ màu trắng mênh mông đến tối tăm mờ mịt, lại đến màu máu.
Mục Vân cảm giác, mình tựa hồ tới trước trong ánh mắt, lại đến tròng mắt, hiện tại, tựa hồ là đến trong nơi quan trọng nhất - con ngươi.
- Ngươi nói ta có thể thu phục Thương Thiên Chi Nhãn này?
Mục Vân nhìn về phía trước, lắc đầu nói:
- Đừng nói ta thu phục hắn, hắn không đùa chơi chết ta cũng không tệ.
- Đây không phải còn có ta.
Quy Nhất bĩu môi:
- Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?
- Có ngươi ta mới sợ!
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Bất quá ngươi nói Thương thiên, đến cùng là cái gì?
- Về sau ngươi sẽ biết.
- Chẳng lẽ là chúa tể thiên địa này, Thương Thiên hiệu lệnh chư thần? Là một người, hay là cái gì?
- Về sau ngươi sẽ biết.
- Sẽ không là nhân vật so còn lợi hại hơn đệ nhất Thần Đế? Vậy sẽ khiến người rung động ra sao, có thể tự xưng Thương Thiên, đó là hiếu thắng đến mức nào, càng mạnh hơn thần?
- Về sau ngươi sẽ sẽ biết.
Mục Vân đưa ra từng vấn đề, đáp án Quy Nhất rất thống nhất, rất tiêu chuẩn.
- Vậy ngươi bây giờ có thể nói một chút, như thế nào thu phục Thương Thiên Chi Nhãn này?
- Về sau ngươi sẽ biết.
- ...
- Khụ khụ!
Quy Nhất đột nhiên ho khan một cái nói:
- Bị ngươi làm hồ đồ, Thương Thiên Chi Nhãn này nhận tổn thương, ngủ say ở đây, ngươi có thể gặp được, quả thực là cơ duyên to lớn, hiện tại không thu phục, ngày sau ngươi thành Tiên Vương, muốn thu phục hắn, cũng tuyệt đối không thể.
Làm sao có thể.
Nghe được lời Quy Nhất, Mục Vân lại kinh ngạc không thôi.
Tiên Vương mạnh đến mức nào, hắn rõ ràng.
Quy Nhất nói lời này có ý, lực lượng Thương Thiên Chi Nhãn chân chính, cho dù Tiên Vương cũng căn bản không có khả năng rung chuyển.
Đây quả thực là để Mục Vân không thể tưởng tượng, khó có thể tưởng tượng.
- Ngươi lừa gạt ta?
Nhìn Quy Nhất, Mục Vân oán trách.
- Ngươi làm gì? Dọa lão tử nhảy một cái.
Quy Nhất đột nhiên quay người, bẩn thỉu nhìn Mục Vân, trong mắt đầy phàn nàn.
Sau khi hét tiếng này, Quy Nhất xoay người, nhìn về phía trước.
Mục Vân giờ phút này cũng không có chơi đùa tâm tư, hai mắt nhìn chỗ sâu huyết đoàn.
Máu tươi lốp bốp dũng động ở chỗ sâu trong huyết đoàn, cho người ta một loại tư thái cực kì phấn khởi.
- Nhìn thấy không?
Quy Nhất đột nhiên mở miệng.
- Không thấy được.
Mục Vân khẽ lắc đầu, thế nhưng giờ phút này, trong lòng của hắn lại nổi lên một cỗ khí tức khác lạ.
Dần dần, hắn hai mắt bắt đầu trở nên xích hồng.
Quy Nhất giờ phút này hiển nhiên nghe ra trong lời nói Mục Vân không thích hợp, xoay người, nhìn Mục Vân, khẽ giật mình.
Thời khắc này Mục Vân xích hồng hai mắt, thân thể càng xuất hiện từng vết tích mạch lạc.
Những mạch lạc kia tựa hồ muốn nhịn không được, vọt thẳng ra thân thể Mục Vân, vẻn vẹn như thế liền thôi thế nhưng thân thể Mục Vân lúc này dần dần cất cao.
Thân cao lúc đầu một mét bảy tám lúc này tựa hồ muốn đột phá, không ngừng khuếch trương ra.
- Đáng chết, ta sớm nên nghĩ ra, bên trong cơ thể tiểu tử này có huyết mạch Thần tộc Mục thị nhất tộc, đụng phải Thương Thiên Chi Nhãn, khẳng định sẽ nhịn không được.
Quy Nhất giờ phút này đột nhiên thầm mắng mình ngu xuẩn, thân ảnh lóe lên, đi tới trước mặt Mục Vân.
- Mục Vân, không nên nhìn.
Quy Nhất quát:
- Không nên nhìn, đã nghe chưa? Nếu không, ngươi sẽ chết.
Chỉ là giờ khắc này, Mục Vân đứng tại chỗ, hai mắt xích hồng cơ hồ hình thành một hào quang màu đỏ thắm, vọt thẳng bay lên trời.
- A...
Rít lên một tiếng, Mục Vân bước ra một bước, tiếng lốp bốp vang lên, thân thể của hắn tại lúc này triệt để nổ bể ra.
Trong lúc ầm vang, thân thể Mục Vân cất cao vài trăm mét, hóa thành lớn nhỏ trăm trượng.
Y phục trên người bị phá tan, mặt ngoài thân thể Mục Vân lại xuất hiện một áo giáp đỏ ngòm.
Áo giáp đỏ ngòm lúc này bao trùm lấy toàn thân Mục Vân.
Mà phía sau Mục Vân, một áo choàng màu máu bất ngờ xuất hiện.
Mục Vân thân cao trăm trượng, thân thể thẳng tắp, làn da tràn ngập màu huyết hồng, hình dáng tướng mạo giống như người bình thường, thế nhưng thân cao lại như một toà núi nhỏ.
- Ta biết, tiểu tử này là một thành viên của Mục tộc.
Trong lúc Quy Nhất hùng hùng hổ hổ, hóa thành một vệt kim quang, tiến vào trong đầu Mục Vân.
- Mục Vân, ngươi tỉnh táo lại, huyết mạch và thực lực của ngươi bây giờ căn bản không đủ để ngươi hóa thành tư thái Thần tộc, hiện tại tranh thủ thời gian dừng lại, nếu không máu tươi của ngươi sẽ tiêu hao hết, ngươi sẽ chết! Không nên bị Thương Thiên Chi Nhãn mê hoặc.
Chỉ là thời khắc này Mục Vân lại không có cảm xúc hay phản ứng, ngoảnh mặt làm ngơ.
Oanh...
Bước ra một bước, hai tay Mục Vân giữ ở phía trên huyết đoàn Thương Thiên Chi Nhãn.
- Không có cách nào.
Thấy cảnh này, Quy Nhất hùng hùng hổ hổ nói:
- Lão tử mới không muốn chết với ngươi, hiện tại chỉ có thể nhìn trạng thái này của ngươi, có thể thu phục Thương Thiên Chi Nhãn hay không.
Quy Nhất vừa dứt lời, tiếng vù vù vang lên, một vệt kim quang tràn ngập bên ngoài huyết thể của Mục Vân.
Áo giáp màu đỏ ngòm, tròng mắt màu đỏ ngòm, mái tóc dài màu đỏ ngòm, áo choàng màu máu.
Thời khắc này Mục Vân như là huyết sắc Chiến Thần uy phong lẫm liệt, ngạo nghễ đứng thẳng.
Kim quang kia tràn ngập trên mặt ngoài thân thể của hắn, đem hắn cả người bao vây, hình thành một đạo phòng hộ thật mỏng.
Trong lòng Quy Nhất giờ phút này ảo não không thôi.
Hắn vốn dự định thi triển thần thông phối hợp với Mục Vân thu phục Thương Thiên Chi Nhãn.
Thương Thiên Chi Nhãn đang ngủ say, dùng năng lực của hắn, tăng thêm Mục Vân, thu phục mặc dù bốc lên chút phong hiểm ít nhất có bảy thành nắm chắc.
Thế nhưng hắn quên đi thân phận của Mục Vân.
Giờ phút này ngược lại ngoài ý muốn xúc động huyết mạch Mục Vân, dẫn phát biến dị như thế, hiện tại chỉ có dùng hết toàn lực, dùng Mục Vân làm chủ đạo, hắn phụ trợ Mục Vân.
- Hi vọng mạng tiểu tử ngươi lớn một ít.
Quy Nhất bất đắc dĩ thở dài một hơi, thu hồi tâm thần.
Mà giờ phút này, Mục Vân lại cảm giác toàn bộ đầu muốn nổ.
Thân thể của hắn bắt đầu cất cao, thế nhưng toàn bộ đầu hắn xông huyết, hoàn toàn mất đi quyền điều khiển cơ thể mình.
Chỉ là hai mắt xích hồng, trong nháy mắt mất đi suy nghĩ, nhìn huyết đoàn trước người, phần bụng Mục Vân lại xuất hiện từng đạo cảm giác đói bụng.
Cảm giác đói bụng để cả người hắn triệt để sụp đổ.
- Ăn!
Rít lên một tiếng, Mục Vân vừa sải bước ra, hai tay nắm lên huyết đoàn, từng ngụm, bắt đầu nuốt luôn lên.
- Mẹ nó.
Thấy cảnh này, Quy Nhất triệt để trợn tròn mắt.
Ăn...
Tiểu tử này thế mà ăn, không muốn sống sao?
Chỉ là giờ khắc này Mục Vân mới không để ý tới những thứ này, chỉ đói đến điên loạn, cảm giác thèm ăn tràn ngập thân thể của hắn, huyết đoàn thuần thục bị hắn thôn phệ hầu như không còn.
Cảm giác đói bụng trống rỗng biến mất, thế nhưng Mục Vân giờ phút này lại cảm giác bên trong thân thể của mình giống như muốn nổ tung.
Chống đỡ.
Loại cảm giác thân thể sẽ phải nổ tung để cả người hắn triệt để sụp đổ.
Tiếng răng rắc răng rắc vang lên, toàn bộ thân thể Mục Vân lần nữa cất cao.
Từ cao ba trăm mét trọn vẹn lên cao đến năm trăm mét, mới dần dần đình trệ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận