Vô Thượng Thần Đế

Chương 1199: Tam đạo lưu quang (1)

- Xảy ra chuyện gì?
Giờ khắc này, liền Quy Nhất cũng không rõ ràng.
Hắn mặc dù hiểu rõ tương đối nhiều về bộ tộc kia, thế nhưng chưa hề nhìn thấy cảnh trí bực này.
Mà Mục Vân nuốt thế nhưng là hạch tâm nhãn hạch của Thương Thiên Chi Nhãn, gia hỏa này, có thể bạo thể mà chết hay không?
Cả người Mục Vân giờ phút này triệt để lâm vào điên cuồng, bên trong Thương Thiên Chi Nhãn, nhất quyền nhất cước đánh ra, hoàn toàn không có kết cấu gì, cả người giống như tên điên, triệt để quơ múa.
Chỉ là giờ phút này không làm thế, Mục Vân lại luôn cảm giác thân thể của mình giống như muốn nổ tung, cần phát tiết một cỗ lực lượng.
Dần dần, Thương Thiên Chi Nhãn bắt đầu phát tiết, lực lượng cuồng bạo bắt đầu phóng thích.
Mà cùng lúc đó, bên trong toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới.
Trên bầu trời, mưa to hạ xuống.
Mưa to đầy trời, xen lẫn tiếng sấm sét, lần lượt từng thân ảnh, bắt đầu nhao nhao tránh mưa.
Phía trên Lạc Hồn đảo, Nam Hải.
Trải qua mấy năm phát triển cùng lớn mạnh, phía trên Lạc Hồn đảo lần nữa kiến thiết.
Chỉ là đám người Huyết Minh đoàn kết nhất trí, bây giờ bên trên Lạc Hồn đảo, khắp nơi đều đình đài lầu các, kiến trúc cao lớn, cho dù cách vài dặm đều có thể nhìn thấy.
Lần này, chỗ sâu Lạc Hồn đảo, phía trên một tòa lầu các, một thân ảnh lặng yên đứng thẳng.
Tiêu Doãn Nhi một thân váy dài màu đen, làm nổi bật lên dáng người lồi lõm tinh tế, dung nhan tươi mát thoát tục, hấp dẫn người chú ý, phía trên khuôn mặt hơi có vẻ gầy gò,giờ phút này xuất hiện vẻ tưởng niệm thật sâu.
- Chàng đi bao lâu rồi? Mười năm? Có sao?
Tiêu Doãn Nhi nhìn mưa to bàng bạc cùng lôi điện oanh minh, tự mình lẩm bẩm:
- Thiên hạ rộng lớn, ba ngàn tiểu thế giới, chàng đến cùng ở đâu?
Tiêu Doãn Nhi nhìn trời đỗ mưa to, trong mắt đầy ai oán.
- Doãn Nhi!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng hô hoán vang lên, Vương Tâm Nhã một thân váy ngắn trắng thuần, chân đạp một đôi trường ngoa màu bạc, trên người mặc một kiện y phục sát người, tóc dài trải tản ra, vẫn thanh thuần động lòng người như mấy năm trước.
Chỉ là giờ phút này phía trên gương mặt thanh thuần động lòng người lại mang theo vẻ ửng hồng.
Vương Tâm Nhã thở hồng hộc chạy đến bên người Tiêu Doãn Nhi, nhịn không được kích động trong lòng, nhìn Tiêu Doãn Nhi nói:
- Doãn nhi, ngươi mau nhìn, trời mưa, trời mưa.
Nhìn thấy Vương Tâm Nhã vẫn giống như hài tử vội vàng xao động, Tiêu Doãn Nhi đắng chát cười nói:
- Tâm Nhã, dựa theo thời gian chúng ta và Vân lang thân cận, ta hẳn gọi ngươi một tiếng Tâm nhi tỷ tỷ, thế nhưng ngươi xem ngươi một chút, chỗ nào giống như tỷ tỷ, trời mưa xuống, không phải rất phổ biến sao?
- Mà ngươi bây giờ thế nhưng là trận pháp sư cấp bậc Tông sư của Huyết Minh, để những người tôn sùng ngươi nhìn thấy bộ dáng ngươi hiện nay, bọn hắn nên có cảm tưởng như thế nào?
Nghe được lời Tiêu Doãn Nhi, trên mặt Vương Tâm Nhã xuất hiện một vòng ửng đỏ.
- Cái gì tỷ tỷ muội muội, Vân lang đến bây giờ còn chưa về, Hắc Lân Lang Vương Hắc Lân tiên sinh, còn có Thiên Đan tông Thiên Vô Viêm bị gieo xuống Sinh Tử Ám Ấn đều sống thật tốt, Vân lang khẳng định còn sống.
Vương Tâm Nhã phàn nàn:
- Nói không chừng ở bên ngoài lại có nữ nhân gì nữa đây.
- Ta không quan tâm những thứ này, ta chỉ hi vọng hắn có thể an toàn trở về.
- Doãn Nhi, ngươi cũng không thể nói như vậy, ngươi nói như vậy, hắn trở về không biết còn mang bao nhiêu nữ nhân trở về đâu.
Tiêu Doãn Nhi nhìn ngoài cửa sổ, u thán một tiếng nói:
- Mộng Dao tỷ tỷ ra ngoài tìm Vân lang, hiện tại không biết đi đâu...
- Dao tỷ tỷ còn đang mang thai nữa, hiện tại không biết sinh ra hay chưa...
- Ta luôn cảm giác Vân lang khác hẳn với thường nhân, Dao tỷ tỷ chính là Băng Hoàng Thần Phách, thần thú chi phách, ta có thể lý giải, thế nhưng đứa nhỏ này... Cũng thực sự quá khó sinh đi!
Tiêu Doãn Nhi có phần khó có thể lý giải được.
Chẳng qua là ban đầu Mục Vân biến mất không bao lâu, Tần Mộng Dao chính là khăng khăng muốn ra ngoài tìm Mục Vân, thế nhưng mấy năm nay bặt vô âm tín, không khỏi để người lo lắng.
- Ai da!
Vương Tâm Nhã giờ phút này đột nhiên vỗ tay một cái, há to miệng.
- Thế nào rồi?
- Ta tới nói cho ngươi, trời mưa, trời mưa!
Vương Tâm Nhã lần nữa nói.
- Tâm nhi, chỉ là trời mưa...
- Trời mưa, linh vũ, đây là linh vũ trời cao ban cho chúng ta.
- Mưa thật là lớn, thiên địa linh khí thật cường hoành, đây rốt cuộc là linh lực gì?
- Ta có thể cảm giác được, những giọt mưa này hóa thành chân nguyên trong cơ thể ta, làm dịu mỗi một đạo kinh mạch thân thể ta, sức mạnh thật mạnh mẽ.
Tiêu Doãn Nhi còn chưa nói xong, phía dưới đột nhiên lầu các, thành viên Huyết Minh, từng người bước ra, nhìn linh vũ đầy trời, hưng phấn run rẩy thân thể, tất cả mọi người bắt đầu đi ra ngoài chứng mưa to bàng bạc, cẩn thận cảm ngộ lực lượng của thân thể tăng cường.
- Doãn Nhi, nhìn thấy chưa? Đây là thiên địa linh vũ, không phải là mưa to bình thường, ngươi ra đây.
Vương Tâm Nhã nói, một tay lôi Tiêu Doãn Nhi ra bên ngoài lầu các.
Trong khoảnh khắc, mưa to bàng bạc xối đến trên váy dài của hai người, trong chớp nhoáng này, Tiêu Doãn Nhi cảm giác được lực lượng bên trong thân thể của mình tại không ngừng kéo lên, không ngừng mà đề cao.
Linh vũ.
Thiên hàng linh vũ.
Hắn, muốn trở về sao?
Tiêu Doãn Nhi quát khẽ một tiếng nói:
- Tất cả mọi người Huyết Minh nghe lệnh, toàn bộ ra... Tắm mưa.
Thật ra không cần Tiêu Doãn Nhi phát lệnh, hàng ngàn hàng vạn người Huyết Minh giờ phút này đã đi ra khỏi phòng, đứng phía trên quảng trường, cảm thụ được linh lực thiên địa dư thừa.
Đây là một bàn tiệc mà thượng thiên ban cho, là một trận lễ hội thịnh thế.
Giờ khắc này, không chỉ là bảy mươi hai hòn đảo Nam Hải của ba ngàn tiểu thế giới, toàn bộ Trung Vực, Vu tộc Thập Vạn đại sơn, Ma tộc chỗ ở Nam Vực, thất đại thế lực chỗ Tây Vực, thậm chí bao gồm hạch tâm Thiên Vận đại lục, Trung Châu đại lục, Nam Vân Đế Quốc, hết thảy hết thảy, tất cả địa phương, toàn bộ đều đang có mưa to.
Chỉ là mưa to này lại làm cho tất cả mọi người đều mang tâm tình hưng phấn nghênh đón.
Đây là một trận thịnh yến thượng thiên.
Nhưng bên trong toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, chỉ có hai nơi địa phương quái dị không hề tầm thường.
Bên dưới Đại Hoang sơn, Đông Hoang, nồng vụ tụ tập không mở, những linh vũ kia rơi vào phía trên Đại Hoang sơn, tiêu tán không thấy, căn bản không có rơi xuống đất.
Mà đổi thành một nơi, chính là Bắc Vân sơn mạch bên ngoài Bắc Vân thành. Phía trên Bắc Vân sơn mạch, nồng vụ màu đen không biết năm nào xuất hiện, bao phủ trọn cả sơn mạch, người Bắc Vân thành hiện tại đã không dám đến bên trong Bắc Vân sơn mạch tiến hành hái thuốc cùng liệp sát Linh thú.
Không chỉ như thế, ngay khi trời ban chúc mừng, có người càng nhìn thấy, Bắc Vân sơn mạch mấy năm qua âm khí âm u trong trận mưa to này, những giọt nước mưa và sương mù đầy khắp núi đồi giao hội, thế mà biến thành màu máu.
Toàn bộ Bắc Vân sơn mạch từ mấy chục dặm bên ngoài nhìn lại giống như đại hỏa đốt núi, ngay cả thiên địa đều trở nên đỏ như máu.
Nhưng dị biến bực này cũng không có làm cho tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận