Vô Thượng Thần Đế

Chương 1209: Sàng tháp

- Đã như vậy, vậy ta trước hết hảo hảo đánh nàng một trận mới được.
Thân ảnh lóe lên, Mục Vân đi thẳng tới trước bàn, ôm thân thể mềm mại của mỹ nhân vào lòng.
Cảm thụ được mùi tóc quen thuộc, Mục Vân hơi mở lời:
- Có thể gặp lại nàng, thật tốt!
- Ta cũng vậy.
Tiêu Doãn Nhi vốn cho mình lần nữa nhìn thấy Mục Vân, trong lòng sẽ rất bình tĩnh, thế nhưng giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy trái tim của mình cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Chấn động mãnh liệt ngay cả chính nàng đều có thể minh xác cảm nhận được.
Mục Vân cúi đầu xuống, nhìn trên dung nhan Tiêu Doãn Nhi mang theo một tia tái nhợt, đau lòng nói:
- Mệt mỏi cho nàng.
- Chàng cứ nói đi? Chàng trở về, những công việc vừa khổ vừa mệt này, đều muốn...
Chỉ là, Tiêu Doãn Nhi còn chưa nói xong, một mảnh ấm áp cuốn tới.
- Đại phôi đản, dừng lại.
Tiêu Doãn Nhi đột nhiên đẩy Mục Vân ra:
- Ta... Ta khẩn trương...
- Khẩn trương cái gì?
Mục Vân cười hắc hắc:
- Vừa mới bắt đầu khẩn trương, một hồi liền sẽ thích ứng, Dao nhi đã mang hài tử cho ta, ta thấy chắc phải chờ thêm vài năm cũng chưa sinh ra, cho nên nàng cần trước sinh cho ta một đứa.
Mục Vân không nói hai lời chậm rãi trút bỏ quần áo trên người Tiêu Doãn Nhi.
Hai thân ảnh kịch liệt đụng chạm, bên trong gian phòng, phía trên cái bàn, đồ vật trở nên loạn thất bát tao.
Mà hai người giờ phút này lại không quan tâm, điên cuồng tưởng niệm, từ thiên ngôn vạn ngữ hóa thành biểu đạt hữu hiệu nhất, kịch liệt đụng chạm nhất.
Bên trong cả gian phòng, bắt đầu trở nên bừa bộn một mảnh.
Đông...
Nương theo tiếng chén nước vỡ phá trên mặt đất, một tiếng đập cửa lúc này đột nhiên vang lên.
- Duẫn Nhi tỷ tỷ, ngươi thế nào rồi?
Bên ngoài gian phòng, Vương Tâm Nhã tiếng, tràn ngập hiếu kỳ nói:
- Thứ gì lốp bốp vang lên, ngươi có phải không cao hứng hay không.
Tiêu Doãn Nhi vội vàng ngăn lại Mục Vân nói:
- Là Tâm nhi.
- Tiểu nha đầu này, ta vừa rồi một mực không tìm được nàng, hiện tại ngược lại tự chui đầu vào lưới.
- Chàng trước tìm nàng?
Tiêu Doãn Nhi quệt mồm.
- Dĩ nhiên không phải!
Mục Vân vội nói:
- Hai người các nàng, ta thế nhưng tìm vận may.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tiêu Doãn Nhi đỏ mặt nói:
- Ta cũng không muốn...
- Dễ làm, nàng đi mở cửa.
- Hiện tại?
- Ừm!
Nhìn thấy Mục Vân gật đầu, Tiêu Doãn Nhi cầm quần áo mặc trên người, nhắm mắt đi ra mở cửa.
Phù phù một tiếng vang lên, Vương Tâm Nhã giờ phút này đột nhiên vọt vào.
- Duẫn Nhi tỷ tỷ, ngươi đang làm gì?
Vương Tâm Nhã lẩm bẩm:
- Lâu như vậy, còn không mở cửa? Ta còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đây?
Vương Tâm Nhã vừa dứt lời, trong nháy mắt đi vào trong nhà lại trợn mắt hốc mồm.
Gian phòng này chính là chỗ Tiêu Doãn Nhi làm việc, cái bàn, cái ghế, sảnh đãi khách cùng phòng nghỉ, đầy đủ mọi thứ.
Chỉ là giờ phút này, bên trong gian phòng, rối bời một mảnh, trên mặt đất, trên mặt bàn, hết thảy đều loạn thành một bầy, trên giường cũng loạn thành một đống.
Tình huống như thế nào?
- Doãn Nhi tỷ... Ngươi có phải hay không lại gặp được chuyện gì phiền lòng?
Vương Tâm Nhã đi lên phía trước, lôi kéo tay Tiêu Doãn Nhi, an ủi:
- Không có chuyện gì, có trận đạo đại sư như ta ở đây, ai cũng không dám giương oai, nếu ai dám làm loạn, ta cho hắn biết, thê tử của Mục Vân lợi hại cỡ nào?
- Ta thế nào không biết thê tử của ta lợi hại đến mức nào đây?
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng cười lại nhịn không được vang lên.
- Ai?
Vương Tâm Nhã xoay người, nhìn một thân ảnh, quần áo không chỉnh tề, đứng ở phía sau, thất kinh.
Nhưng khi nhìn thấy đạo thân ảnh kia, Vương Tâm Nhã lại sững sờ.
- Vân lang?
- Vân lang?
Mục Vân bất mãn nói:
- Không phải nên hảo hảo hô hai tiếng phu quân sao? Hiện tại sao lại thành Vân lang rồi?
- Các ngươi...
Nhìn quần áo Mục Vân không chỉnh tề, nhìn lại sắc mặt Tiêu Doãn Nhi đỏ lên, quần áo có phần lộn xộn, cổ mang theo vết đỏ, Vương Tâm Nhã quát to một tiếng.
- Tục ngữ nói rất hay, gặp mặt phân một nửa, đã đến, cũng đừng đi.
Mục Vân cười ha ha một tiếng, bay lên.
Bên trong gian phòng, tiếng kêu to vang lên.
- Lại gọi cũng vô dụng, với ta mà nói, tiện tay bố trí một hai trận pháp, toàn bộ Huyết Minh ai cũng đừng nghĩ xông vào.
Trong mắt Mục Vân xuất hiện tia xảo trá.
Lúc trước Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã hai gái chung hầu một chồng, hiện tại đổi thành Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã hai người, tư vị khác nhau, không giống bình thường.
Cơ hội khó được, Mục Vân đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Xem ra mình cần tranh thủ thời gian tìm tới Dao nhi, khoảng cách mình và mộng tưởng lại tiến thêm một bước rồi.
Bên trong gian phòng, xuân quang rực rỡ, xuân ý vô biên.
Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng, nương theo bịch một tiếng vang lên, cả phòng, cuối cùng an tĩnh lại.
Thế nhưng từ trong ra ngoài, không chỉ bừa bộn một mảnh, quần áo càng rơi lả tả trên đất, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Ba thân ảnh cơ hồ nằm trên mặt đất.
Mục Vân trái ôm phải ấp, bất đắc dĩ cười khổ.
- Doãn Nhi, giường này của nàng chất lượng cũng quá kém, còn có thể sập...
Mục Vân một mặt im lặng nói.
- Vân lang thật không xấu hổ, rõ ràng là do chàng, nhất định phải nằm ỳ, cho dù tảng đá làm thành giường, nên nát vẫn sẽ nát!
Vương Tâm Nhã ghé vào bên trái Mục Vân, điểm cái mũi Mục Vân một cái, cười hắc hắc.
- Miệng nhỏ hiện tại rất lợi hại, dám phản bác ta.
- Đó là đương nhiên!
Tiêu Doãn Nhi nằm ở bên phải, cười nói:
- Cũng chớ xem thường Tâm nhi, hiện tại thế nhưng là trận pháp đại sư có tiếng, nhiều người thèm muốn sắc đẹp của nàng, muốn bái nàng làm thầy đây.
- Doãn Nhi tỷ tỷ nói bậy, rõ ràng thèm muốn thiên phú trận pháp của ta, bái ta làm thầy mới đúng.
Nghe đến lời này, Tiêu Doãn Nhi vốn muốn đứng dậy tranh luận cùng Vương Tâm Nhã, chỉ là lần đầu tiên xảy ra chuyện thế này, nàng ngược lại không quen, chỉ là chen chen vào gần người Mục Vân nói:
- Bây giờ ta không cùng ngươi nhao nhao, chờ ta nghỉ ngơi tốt, lại nói với ngươi.
Vuốt vuốt đầu Tiêu Doãn Nhi, Mục Vân cười nói:
- Mấy năm này không có ở đây, ngược lại khổ cho các nàng.
- Không khổ cực không khổ cực!
Vương Tâm Nhã vội vàng nói:
- Chúng ta biết, chàng sẽ trở về, không khổ cực.
- Biết có một ngày, chàng khẳng định sẽ trở về, trong lòng chúng ta có hi vọng, không khổ.
Nhìn Tâm nhi cùng Doãn Nhi hai người, Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Ta nói không phải cái này, ta nói là để các nàng phòng không gối chiếc, ngược lại là khổ các nàng.
- Đại phôi đản.
- Đại lưu manh.
Hai nữ khinh bỉ.
- Chuyện của Dao nhi tỷ tỷ, chàng biết rồi?
Tiêu Doãn Nhi mở miệng dò hỏi.
- Ừm!
Mục Vân thở ra một hơi:
- Bất quá Dao nhi cùng khác các nàng, nàng càng thêm có chủ kiến, mà nàng biết càng nhiều hơn một chút về chuyện của ta... Lấy thể phách Băng Hoàng Thần Phách của nàng, có lẽ hiện tại đã đoán được rất nhiều chuyện.
- Đúng rồi, Vân lang.
Vương Tâm Nhã đột nhiên ngồi dậy nói:
- Lúc trước, sau khi trận đại chiến kia vừa mới kết thúc, có một người đến Huyết Minh, nói tên là Tạ Thanh, không đúng không đúng, không phải người, là rồng, Chân Long, Thần Long giống như Thất Thải Thiên Long, toàn thân màu lau, chiều cao vạn trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận