Vô Thượng Thần Đế

Chương 121: Tiêu Doãn Nhi (2)

- Điêu tộc trưởng, làm sao ngươi lại không biết quản hạ nhân? Tốt xấu gì ta cũng là thiếu tộc trưởng Mục gia, một hạ nhân như vậy lại dám càn rỡ như thế?
Mục Vân nhìn Thiệu Danh Ngự, bĩu môi khinh thường nói.
- Mục Vân, đây là Thiệu trưởng lão, trưởng lão nội môn Thánh Đan tông, không được vô lễ.
- Nha... Thì ra là Thiệu trưởng lão, thất kính, đã thất kính, mặc dù chưa từng nghe qua, nhưng trưởng lão nội môn Thánh Đan tông chắc rất nổi tiếng?
- Khanh khách...
Ở một góc đại sảnh, Tiêu Doãn Nhi nghe được câu này, nhịn không được cười khanh khách.
- Tiểu thư, ngươi cười cái gì?
- Hì hì, ngươi không cảm giác, gia hỏa này rất biết trêu đùa sao?
Tiêu Doãn Nhi cười hì hì nói:
- Ngươi nhìn dáng vẻ của hắn như vậy, biết rất rõ Thiệu Danh Ngự kia, nhưng làm bộ như không biết, ngược lại là một người rất thú vị.
- A!
Nghe được lời này của tiểu thư nhà mình, nha hoàn thất kinh nói:
- Tiểu thư, ngươi sẽ không phải thích đứa con riêng này chứ?
- Ta thấy cái mông của ngươi lại bị ngứa rồi.
Tiêu Doãn Nhi hừ hừ nói:
- Một tháng trước, cha bỗng nói để cho ta đính hôn với hắn, gả vào Mục gia, ta cũng rất kinh ngạc, cho nên lần này tới nhìn, chính là vì trước tìm hiểu một chút, nếu gia hỏa này đến Nam Vân thành, ta sẽ để cho hắn từ bỏ suy nghĩ đó.
- Hừ, gia hỏa này sống ở Bắc Vân thành mười năm, mới bước đến cảnh giới Tụ Đan cảnh bát trọng, quả thực là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, phu quân tương lai của Tiêu Doãn Nhi ta phải là người trên vạn vạn, ít nhất là đệ nhất thiên tài Nam Vân Đế Quốc.
Tiêu Doãn Nhi nhìn trong phòng bán đấu giá náo nhiệt, hừ hừ nói.
- Mục Vân, Ngọc Cốt Đan và Hối Khiếu Đan này, đều không phải xuất từ tay ngươi?
Thiệu Danh Ngự nhìn Mục Vân, thử dò xét nói.
- Không phải!
Mục Vân cười ha hả nói:
- Là ta nằm mơ thấy được, tỉnh lại lại nhớ kỹ nên viết ra.
Hỗn đản!
Dùng Thiệu Danh Ngự hiểu rõ, Mục Vân căn bản không thể nào có mấy loại đan phương, nhưng hắn đến cùng đạt được từ nơi nào?
Chỉ có một đáp án!
Đó chính là vô cùng có khả năng có một cường giả phía đứng sau Mục Vân, chỉ sợ người kia ít nhất là một vị luyện đan sư lục phẩm.
Chẳng lẽ là Mạc Vấn?
Rất không thể nào, theo tin tức hắn điều tra được, mặc dù Mạc Vấn kia là luyện đan sư lục phẩm, nhưng cũng kinh ngạc vì biểu hiện xuất sắc của Mục Vân ở Bắc Vân thành.
Thậm chí không tiếc hạ xuống thân phận luyện đan sư lục phẩm của mình, hạ mình thỉnh giáo, xưng huynh gọi đệ.
Điều này đủ để chứng minh, trước khi Mạc Vấn đến Bắc Vân thành, Mục Vân đã gặp được một vị cao nhân.
Đây cũng là vì sao những ngày qua hắn chỉ để Uông gia và Điêu gia nhằm vào Mục gia động thủ, mà không có tự mình ra tay.
Lỡ như sau lưng Mục Vân thật sự có một vị cường giả tuyệt thế, dạy bảo hắn luyện đan, luyện khí, tu luyện, vậy sẽ rất phiền phức.
Nếu không, hắn đã sớm một bàn tay chụp chết Mục Vân, bốn gia tộc lớn ở Bắc Vân thành trong mắt hắn, thực sự không tính là cái gì.
- Rất tốt, ngươi rất tốt, Mục Vân, ta càng ngày càng có hứng thú với ngươi.
Thiệu Danh Ngự biết được sẽ không móc ra được tin tức nào từ trong miệng Mục Vân, dứt khoát trực tiếp từ bỏ, hất lên tay áo rời đi đại sảnh.
Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân cũng không dám trì hoãn, vội vàng đi theo.
- Ai, Uông tộc trưởng, Điêu tộc trưởng, tích lũy đủ tiền, muốn mua đan phương, tùy thời tới tìm ta.
Mục Vân nhìn bóng lưng Uông Đông Vũ với Điêu Chấn Vân rời đi, tiếp tục nói.
Bộp bộp...
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng vỗ tay, Mục Vân xoay người, hai thân ảnh xuất hiện trước người hắn.
Chiều cao của hai người này cỡ một mét bảy, chỉ là trong hai người, thì có một người áo đen, tư thái đứng ngẩng cao, ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ ra địa vị tôn quý.
- Ha ha... Hai vị tiểu thư xinh đẹp, không biết có gì có thể phục vụ? Hai đan phương kia, không có vấn đề chứ?
Nhìn hai người, Mục Vân ha ha cười nói.
- Làm sao ngươi biết ta là tiểu thư?
Không nghĩ tới mình còn chưa mở miệng, đã bị Mục Vân nhìn ra nam nữ, Tiêu Doãn Nhi vô thức mở miệng hỏi.
Chỉ là vừa mới mở miệng, đã hoàn toàn bại lộ.
Mục Vân chỉ cười cười, tuyệt không mở miệng.
- Toàn thân mặc áo bào đen, để người nhìn không ra giới tính, rõ ràng là muốn ẩn giấu giới tính, hơn phân nửa là nữ, mà lại, trên thân ngươi còn tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt của xử nữ, cũng khó có thể che chắn, trừ phi là đại lão gia, mới có mùi hương thoang thoảng như vậy.
Tự nhiên, câu nói này, Mục Vân là nói ở trong lòng.
- Đan phương không có vấn đề, chỉ là ta rất muốn biết, tờ đan phương này là ngươi viết sao?
Tiêu Doãn Nhi bị nhận ra, nàng dứt khoát trực tiếp cởi xuống mũ trùm đầu màu đen.
Tóc dài tự nhiên rơi xuống, mái tóc đen tuyền như thác nước chảy xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp, cực kì tinh xảo ở trước mặt mọi người.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt không ngừng chớp động, lộ ra một tia tinh ranh và thông minh.
Nàng cởi ra áo choàng màu đen, để lộ ra dáng người chỉ thiếu nữ mới có, vòng eo nhỏ nhắn, đường cong dáng người uyển chuyển hoàn mỹ được phơi bày ra.
- Ừng ực...
Tiêu Doãn Nhi cởi xuống mũ và áo choàng, nàng mặc trên người một bộ váy đen, dáng vẻ của nàng xinh đẹp động lòng người, như một đóa hoa sen màu đen nở rộ ra.
- Không có tiền đồ!
Mục Vân dùng một bàn tay cốc vào trên đầu Mặc Dương, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng.
- Khanh khách...
Nhìn thấy bộ dáng của sư đồ hai người, Tiêu Doãn Nhi nhịn không được cười nói.
- Ta gọi là Tiêu Doãn Nhi, đan phương của ngươi ta đã nhìn thử, không có lừa gạt, rất thần kỳ, không hổ là con trai của tộc trưởng Mục gia.
Con trai của tộc trưởng Mục gia.
Nghe được câu này, con ngươi của Mục Vân co rụt lại.
Tộc trưởng này, cũng không phải chỉ nghĩa phụ của hắn - Mục Lâm Thần, mà là chỉ phụ thân ruột của hắn, bỏ rơi mình, mặc kệ mười năm, tộc trưởng Mục gia ở đế đô Nam Vân Đế Quốc, Mục Thanh Vũ.
- Cô là ai?
Ngay lập tức, Mục Vân cảnh giác hỏi.
- Ta là ai?
Tiêu Doãn Nhi nghe được câu hỏi của Mục Vân, một cái miệng nhỏ của nàng nhấc lên, trên mặt nàng lộ ra tia tức giận.
Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, thế mà còn có người không biết Tiêu Doãn Nhi nàng.
Bắc Vân thành này thật đúng là địa phương cứt chim cũng không có, cư nhiên không có học thức như thế.
- Tiểu thư nhà ta là thiên kim trên tay tộc trưởng Tiêu gia, Tiêu gia, không lẽ ngươi không biết?
Tiêu gia?
Mục Vân lần nữa lắc đầu.
- Ngươi...
- Được rồi, Hoàn Nhi, ta chỉ muốn biết, Ngọc Cốt Đan và Hối Khiếu Đan này đến cùng ngươi có được từ đâu?
Hai mắt của Tiêu Doãn Nhi lóe ánh sáng, hưng phấn nói.
- Thật có lỗi, phòng đấu giá đan dược ở Thánh Đan các ta cũng không có nghĩa vụ nói cho ngươi, đan phương là đến từ đâu.
Phất phất tay, kéo cánh tay nhỏ của Tần Mộng Dao đứng bên cạnh, Mục Vân tiêu sái rời đi.
- Ngươi...
Tiêu Doãn Nhi nhìn thấy Mục Vân lại đối xử xa cách với mình như vậy, đôi lông mày của nàng nhíu lại như sợi dây thừng.
- Tiểu thư, ta thấy gia hỏa này chính là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đánh hắn đến chết, trực tiếp ép hỏi hắn chẳng phải là được sao.
Nha hoàn được gọi là Hoàn Nhi kia nhịn không được tức giận nói.
- Ta vẫn còn xem thường hắn.
Tiêu Doãn Nhi hừ hừ nói:
- Ta lại muốn nhìn thử, đến cùng gia hỏa này có chỗ nào bất phàm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận