Vô Thượng Thần Đế

Chương 1210: Nội bộ mâu thuẫn

- Tạ Thanh!
Mục Vân kinh ngạc nói:
- Tiểu tử này, sao lại xuất hiện ở đây?
- Chàng biết hắn?
Tiêu Doãn Nhi buồn bực nói:
- Lúc ấy Tạ Thanh nói rất nhiều lời với Dao nhi tỷ tỷ, cụ thể nói cái gì, chúng ta không biết, cũng chính là sau khi nói xong mấy lời kia, chẳng qua bao lâu Dao nhi tỷ tỷ liền rời đi.
- Xem ra, Dao nhi đã biết rất nhiều chuyện.
Thật ra Mục Vân lúc đầu cũng không có ý định giấu diếm các nàng.
Chỉ là loại chuyện này, hiện tại nói ra, các nàng căn bản không thể tin.
Bất quá Tần Mộng Dao đặc thù, Băng Hoàng Thần Phách chính là thần thú, tồn tại không thuộc về bên trong ngàn vạn đại thế giới, theo thần phách thức tỉnh, lực lượng Tần Mộng Dao sẽ càng lúc càng cường hãn, thậm chí vượt qua mình.
Thời điểm kia, chuyện liên quan tới mình, lấy nàng thông minh cơ trí, khẳng định sẽ biết đến.
- Chàng còn có chuyện giấu diếm chúng ta?
Lập tức, Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã hai người cùng nhau ngồi dậy, nhìn chằm chằm Mục Vân.
- Tốt tốt, hai vị thê tử, ta nói thật cho các ngươi biết.
Mục Vân cười khổ nói:
- Phu quân của các ngươi kiếp trước chính là Tiên Vương chúa tể một vực của ngàn vạn đại thế giới, thanh danh hiển hách, uy chấn hoàn vũ, thống trị một vực, mấy vạn vạn thuộc hạ, chính là đỉnh thiên lập địa...
- Chàng ngậm miệng.
- Chàng ngậm miệng
Mục Vân một câu còn chưa nói xong, hai người đã ngăn chặn miệng Mục Vân.
- Các nàng nhìn, ta đều đã nói, các nàng cũng không tin.
Mục Vân bất đắc dĩ khoát tay.
- Ta vậy mới không tin chàng!
Tiêu Doãn Nhi nói:
- Tại sao chàng không nói mình là Thần Vương, thống ngự vạn thần?
- Đúng thế đúng thế.
Vương Tâm Nhã phụ họa.
- Mặc dù chuyện này, các nàng cho rằng ta lừa các nàng, không thể tín nhiệm, thế nhưng có một chuyện, các nàng nhất định phải thừa nhận, ta rất lợi hại.
- Chuyện gì?
Nhìn Mục Vân, hai nữ đồng thời mở lời.
Mục Vân không có trả lời, lại nhìn bầu ngực của hai nữ, cùng với giường gỗ bị gãy mất bốn chân dưới thân ba người.
- Lưu manh.
- Sắc phôi.
- Ai... Mắng đều đúng, dứt khoát làm thêm một lần lưu manh và sắc phôi đi.
Mục Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, hai tay tà ác nhô ra...
Ô...
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, phía trên toàn bộ Lạc Hồn đảo, một tiếng nghẹn ngào đột nhiên vang lên.
- Ừm? Tình huống như thế nào?
Mục Vân giờ phút này dừng lại động tác, bất mãn nói.
- Là cảnh báo!
Tiêu Doãn Nhi biến sắc, nói:
- Lạc Hồn đảo chỉ có nhận công kích mới có thể bắt đầu vang chuông, xem ra có người muốn tiến đánh Lạc Hồn đảo.
- Không nhất định.
Vương Tâm Nhã cau mày:
- Có thể là mấy vị trưởng lão kia gần đây lại không an phận, có phải bọn hắn phát sinh làm phản bất ngờ hay không?
- Bất ngờ làm phản?
Mặt Mục Vân biến sắc:
- Bất ngờ làm phản là một chuyện thế nào?
- Tâm nhi, chớ nói nhảm!
Tiêu Doãn Nhi lại chặn lại.
Vừa nói, Tiêu Doãn Nhi một bên mặc quần áo, nói tiếp:
- Chỉ là bên trong Huyết Minh có một ít chuyện có ý kiến không nhất trí mà thôi, chỗ nào đến tình trạng bất ngờ làm phản, hai người các ngươi mau dậy, ta xem một chút đến cùng xảy ra chuyện gì.
Tiêu Doãn Nhi mặc chỉnh tề, muốn mở cửa, lại mở không được.
- Chàng mau giải trận pháp ra.
Tiêu Doãn Nhi u oán nhìn Mục Vân.
- Đừng có gấp, chúng ta cùng đi ra nhìn.
Mục Vân tiện tay vung lên, trận pháp phá vỡ, Tiêu Doãn Nhi lại sắc mặt đỏ lên nói:
- Ta mới không đi ra cùng các ngươi, mất mặt chết người.
Vừa dứt lời, Tiêu Doãn Nhi khép cửa phòng rời đi.
Đợi đến Tiêu Doãn Nhi rời đi, Mục Vân nhìn sang Vương Tâm Nhã. sắc mặt Vương Tâm Nhã lại đỏ rực hỏi:
- Lúc này, chàng còn muốn?
- Muốn cái đầu của nàng!
Mục Vân dở khóc dở cười vuốt vuốt đầu Vương Tâm Nhã nói:
- Cái gì mà bên trong Huyết Minh không hợp ý kiến, Doãn Nhi sợ ta tức giận không nói, nàng cũng không nói à?
Vương Tâm Nhã lắc đầu như trống bỏi, trước ngực cũng lắc theo, nói:
- Ta cũng không nói, Doãn Nhi tỷ tỷ không nói, ta cũng không nói, ta không có năng lực quản lý như Dao nhi tỷ tỷ và Doãn Nhi tỷ tỷ, lời không thể nói lung tung.
- Nói hay không?
Mục Vân nhìn Vương Tâm Nhã, đột nhiên cười xấu xa.
- Chàng muốn làm gì?
- Không nói, về sau ta trở thành tuyệt thế Tiên Vương liền phong nàng làm một vị tiên phi địa vị nhỏ nhất.
- Lúc đầu ta chính là nhỏ nhất...
Vương Tâm Nhã vừa dứt lời, lại đột nhiên nói:
- Tốt cho chàng, có phải chàng còn dự định sau này lại tìm những nữ nhân khác hay không?
- Ta...
Mục Vân một mặt im lặng.
- Thật ra ta vẫn luôn biết, ba người các nàng, chỉ có nàng lợi hại nhất, trận pháp đại sư, hơn nữa lúc trước bên trong Nam Vân thành, Vân Minh không phải cũng do nàng quản lý đó sao?
Mục Vân tán dương:
- Nàng bây giờ chỉ là lười.
- Ta mới không có.
Vương Tâm Nhã tranh luận:
- Hiện tại toàn bộ đại sự Huyết Minh đều do Doãn Nhi tỷ tỷ chủ trì, ta mặc dù ra vẻ mặc kệ, thế nhưng trên thực tế, tất cả phòng ngự đại trận cùng công kích đại trận toàn bộ Huyết Minh đều do ta thiết trí, bọn hắn những người kia muốn ý đồ bất chính, cũng không có cơ hội.
- Người nào?
Ngữ khí Mục Vân mang theo bất thiện.
- Là đám người Huyền Không theo chàng đi ra từ bên trong Cổ Long di chỉ chứ ai.
Vương Tâm Nhã vừa dứt lời, lại sắc mặt đau khổ.
Mắc lừa.
- Ồ? Thế nào làm loạn?
Mục Vân nghe đến lời này, ngược lại bình thường trở lại, mặc quần áo.
Vương Tâm Nhã cũng phủ thêm một kiện sa y, bắt đầu chậm rãi mặc quần áo cho Mục Vân, nói:
- Tốt tốt, đều nói cho chàng.
- Thật ra, từ khi chàng rời đi, thành viên hạch tâm Huyết Minh không có mấy người biết chàng còn sống, đều cho rằng ngươi chết rồi, Dao nhi tỷ tỷ nói việc này can hệ trọng đại, không thể để cho những người khác biết.
- Cho nên bên trong Huyết Minh, cũng chỉ có ba người chúng ta cùng với Hắc Lân Lang Vương Hắc Lân tiên sinh, còn có phụ tử Huyết Vô Tình, Huyết Nhất mấy người biết ngươi còn sống.
- Bên trong mấy năm này, Huyết Minh tuyển nhận không ít thành viên mới, chỉ là ta và Doãn Nhi tỷ tỷ còn mang theo xưng hào đệ tử Vạn Trận tông và Huyền Nguyệt thánh địa, cho nên những trưởng lão Huyền Không sơn được chàng cứu liền vô ý thức cảm giác Huyết Minh thuộc về bọn hắn.
- Người nào?
Mục Vân thản nhiên hỏi.
- Dùng Các chủ Đan các Đông Minh trưởng lão cầm đầu, Khí các Hà Yến trưởng lão, trận các Tập Lang trưởng lão ba người.
- Ồ? Chu Doãn Văn và Chu Á Huy đâu?
Mục Vân hỏi:
- Còn có Trương Thắng Vĩ, Cam Triết, những này Huyền Không sơn trước kia thiên chi kiêu tử nhóm?
- Chu trưởng lão thân là đại tổng quản Huyết Minh, tất cả chuyện lớn nhỏ trên Lạc Hồn đảo đều thương lượng cùng Doãn Nhi tỷ tỷ, không nhìn ra đến ngọn nguồn là bên nào.
Vương Tâm Nhã khổ sở nói:
- Còn Đông Minh, Hà Yến, Tập Lang ba người, tự nghĩ công cao, thời điểm Huyết Minh sơ kiến, bọn hắn chính là nguyên lão, hơn nữa còn là các chủ ba khu quan trọng, lúc trước Dao nhi tỷ tỷ còn ở đây, bọn hắn biết Dao nhi tỷ tỷ lợi hại, không dám lộ ra.
- Thế nhưng từ khi Dao nhi tỷ tỷ rời đi, giao vị trí Minh chủ cho Doãn Nhi tỷ tỷ, mấy người Đông Minh dần dần sinh lòng bất mãn.
- Ngay từ đầu, Doãn Nhi tỷ tỷ có phần lực lao lực quá độ, thế nhưng về sau cũng coi như xe nhẹ đường quen, nhưng một việc, lại cải biến quan hệ vi diệu trước đó.
- Chuyện gì?
Mục Vân sửng sốt hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận