Vô Thượng Thần Đế

Chương 1216: Huyết sứ (2)

Kiệt Lợi cười ha ha nói:
- Không nghĩ tới, Nhân tộc thật sự ngu xuẩn, trước khi Ma tộc chúng ta sắp tới thế mà còn tư lợi như thế, tranh đấu lẫn nhau, quả thực tự tìm đường chết.
- Đừng xem thường bọn hắn.
Kiệt Tư cẩn thận nói:
- Phái người lại đi điều tra, nhìn kỹ một chút, đợi đến hai bên có nào một phương thắng được, chúng ta lại tiến công, cơ hội lần này, ngàn năm một thuở, không được bỏ lỡ.
- Vâng!
Theo Kiệt Tư vừa dứt lời, hai người nhìn về hòn đảo phía trước, hưng phấn trong lòng.
- Không nghĩ tới, Huyết Minh mười năm có thể có biến hóa như thế, mà là dưới tình huống Mục Vân không có ở đây, nếu như Mục Vân kia vẫn còn, chỉ sợ Huyết Minh càng thêm khó đối phó.
- Đúng vậy, còn tốt, hắn không ở đây.
Giờ khắc này, bên trong Huyết Minh, chém giết thảm liệt.
Mục Vân một người đứng phía trước, nhìn đám người, trong mắt đều là cười lạnh.
Đặt ở mấy năm trước, Bạch Vô Song cùng Cực Vũ Thắng hai người là hắn nằm mơ cũng không dám đối diện chống đỡ.
Chênh lệch giữa hắn và bọn hắn thực sự quá lớn.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy hai người, trong lòng Mục Vân không có một tia sợ hãi.
Hắn suy nghĩ, chỉ là hai người hiện tại mặc dù đều là Sinh Tử cảnh ngũ trọng, thế nhưng tốc độ tăng lên bực này, quả thực không thể tưởng tượng.
Không tá trợ đan dược, hai người nào sẽ tăng lên nhanh như vậy.
Thời khắc này Cực Vũ Thắng cùng Bạch Vô Song hai người, luận thực lực, thậm chí căn bản không bằng Ngọc Khuynh Thiên, so với Diệu Thanh Vân càng có chênh lệch.
Không Gian Lợi Nhận, đầy đủ để bọn hắn khó mà chống đỡ được.
Không gian vòng xoáy, càng cường hoành bá đạo.
Thương Thiên Chi Nhãn dung hợp, khiến cho Mục Vân không hiểu thấu chưởng khống đến hai loại thủ đoạn công kích, bây giờ thi triển ra, cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
- Lăn đi!
Nhìn thấy trước mặt Mục Vân ngưng tụ ra lực lượng không hiểu, Cực Vũ Thắng cùng Bạch Vô Song hai người liên thủ lại, vừa sải bước ra.
- Cản? Muốn chết!
Bàn tay Mục Vân đẩy ra, vòng xoáy cao gần trăm trượng lúc này triệt để oanh tạc.
Hưu hưu hưu tiếng xé gió vang lên từ bên trong vòng xoáy, Không Gian Lợi Nhận phía dưới xoay tròn, lúc này rời khỏi xoay tròn, lao thẳng tới bọn người Cực Vũ Thắng.
Nhìn cảnh này, đám người Cực Vũ Thắng triệt để sững sờ.
- Tản ra.
- Tản ra?
Nghe được Bạch Vô Song rít lên một tiếng, trong lòng Mục Vân cười lạnh.
- Hiện tại tản ra? Tản ra chỗ nào?
Tiếng bá bá bá xé gió lên, trong chớp nhoáng này, Mục Vân vọt thẳng ra, hai tay giết ra từng đạo không gian lợi nhận, đón đỡ thân ảnh mọi người.
- Ngươi đến cùng là ai?
Cực Vũ Thắng nhìn Mục Vân quát:
- Ngươi vì sao muốn trợ giúp Huyết Minh? Huyết Minh có thể đưa cho ngươi, Huyền Không sơn ta cho ngươi gấp mười.
- Thật có lỗi, ta không có thèm.
Mục Vân vừa dứt lời, không lưu tình chút nào.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, trong nháy mắt này, hai tay Mục Vân mở ra, không gian lợi nhận như vạn tên cùng bắn, triệt để bắn ra.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục.
Kia Cực Vũ Thắng cùng Bạch Vô Song hai người dù cho là Sinh Tử cảnh ngũ trọng, giờ khắc này cũng khó có thể ngăn cản.
- TIỂu nhi cuồng vọng.
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng quát vang lên, một thân ảnh đột nhiên từ dưới tường thành bay ra, phi nhanh bay lên.
- Vân lang, cẩn thận.
- Vân lang, cẩn thận.
Nhìn một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã hai người nhịn không được đột nhiên quát.
Vân lang?
Mục Vân?
Hắc y nhân kia là Mục Vân?
Mà giờ khắc này, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện đã giết tới.
- Đánh lén? Ngươi Huyền Không sơn chỉ biết cái này sao?
Mục Vân cười lạnh một tiếng, quay người vỗ ra một chưởng.
Địa Diệt Chưởng.
Oanh...
Hai thân ảnh va nhau, vừa chạm vào tức mở.
- Ừm?
Mục Vân nhìn một thân ảnh kia, trong lòng hơi kinh ngạc.
Người này tựa hồ cũng là cảnh giới Sinh Tử cảnh tứ trọng, thế nhưng tiếp nhận một chưởng của hắn, thế mà bất phân cao thấp.
- Sinh Tử cảnh tứ trọng?
Nhìn Mục Vân, thân ảnh vừa xuất hiện khiếp sợ không gì sánh nổi.
- Tham kiến huyết sứ.
Nhìn thấy thân ảnh kia, Cực Vũ Thắng cùng Bạch Vô Song hai người giờ phút này lại cung kính chắp tay.
- Ừm? Huyết sứ? Thứ gì?
Mục Vân xoay người, nhìn Tiêu Doãn Nhi.
- Là lúc trước sau khi Vân Lang biến mất, Huyền Không sơn đột nhiên toát ra một đám người, thực lực mỗi người đều rất cường hãn, mà lại giết người như ngóe, ngay cả tứ đại hộ pháp đều cung cung kính kính đối đãi, trước mắt biết huyết sứ có hai người, không biết... Chỉ sợ càng nhiều.
Có ý tứ, Huyền Không sơn, xem ra thật đúng là không đơn giản.
- Mục Vân, ngươi quả thật không chết.
Huyết sứ xoay người, nhìn Mục Vân, ha ha cười nói.
Người này một thân bạch y, áo mũ chỉnh tề, sắc mặt hơi có vẻ trắng nõn, con ngươi sạch sẽ, không dính bụi trần.
Việc đã đến nước này cũng không cần thiết lại che giấu.
Mục Vân lấy xuống khăn trùm đầu.
Khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Thực sự là... Là Mục Vân.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc, mọi người nhất thời nghẹn lời.
Rung động, kinh hỉ, thoải mái, không thể tưởng tượng nổi, kinh hãi.
Trên mặt mọi người tại đây cơ hồ xuất hiện hết thảy biểu lộ có thể xuất hiện, suy nghĩ xuất thần nhìn Mục Vân.
- Sư tôn!
- Sư tôn!
Tề Minh cùng Mặc Dương quỳ hai đầu gối xuống đất, cung cung kính kính thi lễ một cái.
- Lên...
Mục Vân vỗ đầu một cái nói:
- Hai người các ngươi, lúc nào thích chơi trò hề này rồi?
- Minh chủ.
Chu Doãn Văn giờ phút này mang theo bọn người Chu Á Huy cùng Trương Thắng Vĩ cũng cung cung kính kính thi lễ một cái.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Chu Doãn Văn nhìn phía dưới, quát lên một tiếng lớn:
- Minh chủ Mục Vân trở về, các đệ tử Huyết Minh, kẻ phản loạn, giết không tha.
- Minh chủ trở về rồi?
- Minh chủ không chết? Minh chủ thế mà không chết.
- Ta biết, minh chủ sẽ không chết, ha ha...
- Mục đại ca trở về rồi?
Lập tức, các thành viên hạch tâm Huyết Minh trước kia hưng phấn lên.
- Làm gì phiền phức như thế?
Nhìn hai phe giao thủ phía dưới, Mục Vân cười lạnh một tiếng, một chưởng vỗ ra.
Đếm không hết phong nhận, giết ra.
- Mục minh chủ, nếu để cho ngươi ở trước mặt ta giết nhiều thành viên hạch tâm của Huyết Minh ta, chức huyết sứ này của ta nên đặt nơi nào?
Huyết sứ bước ra một bước, trong lúc đó, lật bàn tay một cái, một đạo huyết lãng càn quét ra, nhào về phía những không gian lợi nhận.
- Nếu để cho ngươi cản ta lại như vậy, vậy Mục Vân ta thân là Minh chủ Huyết Minh, mặt nên đặt nơi nào?
Nhìn huyết sứ, Mục Vân không chút hoang mang, trường kiếm chém ra.
Một kiếm bay tới, huyết sứ không thể không thối lui, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Vân xuất thủ.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, những không gian lợi nhận xông vào đến trong đám người, giống như như mọc ra mắt, xuyên thủng thân thể những đệ tử phản loạn.
Sinh Tử cảnh tứ trọng Mục Vân xuất thủ, tăng thêm không gian lợi nhận kinh khủng, phía dưới Sinh Tử cảnh, vừa đối mặt, cơ hồ chết hết.
- Tốt, rất tốt!
Thấy cảnh này, huyết sứ cười lạnh.
- Vân Thánh Tâm, ngươi bớt ở chỗ này giả vờ giả vịt, Vân Lang chưa từng khôi phục, Huyền Không sơn ngươi căn bản không có khả năng diệt được Huyết Minh ta.
Tiêu Doãn Nhi hừ một tiếng, bước ra một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận