Vô Thượng Thần Đế

Chương 122: Trong Lòng Phỏng Đoán

Từ nhỏ đến lớn, phụ thân đều cực kì sủng ái nàng.
Thế nhưng lần này, phụ thân đột nhiên nói muốn nàng gả vào Mục gia.
Mục gia với Tiêu gia ở Nam Vân Đế Quốc đều là gia tộc có thanh danh hiển hách, gả vào Mục gia, đúng là môn đăng hộ đối, nhưng phụ thân lại nói người nàng gả tên là Mục Vân.
Mục Vân là ai? Nàng căn bản không biết.
Sau khi trải qua một lần điều tra, nàng mới biết được, Mục Vân chính là đứa con riêng của Mục Thanh Vũ, tộc trưởng đương nhiệm của Mục gia.
Ở Nam Vân Đế Quốc, con riêng còn không bằng con thứ.
Nhưng mặc nàng phản đối thế nào, từ trước đến nay, phụ thân yêu thương nàng, lần này lại vô cùng kiên quyết, căn bản không nghe theo nàng.
Rơi vào đường cùng, nàng mới vụng trộm rời khỏi Nam Vân thành, đi vào Bắc Vân thành, muốn nhìn một chút, Mục Vân này đến cùng là thần thánh phương nào.
Một đứa con riêng bị tông tộc Mục gia vứt bỏ mười năm, vì sao đột nhiên sẽ được Mục Thanh Vũ tộc trưởng Mục gia nhớ tới.
Mà phụ thân tại sao lại bảo nàng đính hôn với đứa con riêng này.
- Gia hỏa này, xem ra trước đó ta thật đúng là đã xem thường hắn.
Tiêu Doãn Nhi nhìn thấy bóng lưng của Mục Vân rời đi, nàng nghiến răng kèn kẹt.
Dựa vào dung nhan của nàng, ở Nam Vân Đế Quốc, đi đến đâu đều sẽ nhận được hoan nghênh.
Mục Vân này coi như không biết thân phận của nàng, nhưng thái độ đối đãi với nàng, cũng thực sự quá lạnh nhạt.
Chẳng lẽ hắn không hiếu kỳ?
- Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ?
Hoàn Nhi đứng một bên có chút buồn bực nói:
- Ta thấy gia hỏa này chính là một cây gai phiền phức khó chịu, tiểu thư ngài vẫn nên quay về đi, nếu không bị tộc trưởng phát hiện, lại sẽ bị phạt cấm ra khỏi cửa.
- Cấm cửa thì làm sao?
Tiêu Doãn Nhi hừ hừ nói:
- Ta cũng không thể cứ như vậy vô duyên vô cớ gả cho một đứa con riêng? Chuyện đại sự cả đời của Ta Tiêu Doãn Nhi, đương nhiên vẫn phải do chính ta tự tính toán.
...
- Vân ca, huynh làm sao thế?
Một đường rời khỏi Thánh Đan các, Tần Mộng Dao nhìn thấy lông mày của Mục Vân vẫn luôn nhíu lại, nàng liền hỏi.
- Không có gì!
Hắn khoát tay, thở dài, nói:
- Dao nhi, muội biết Tiêu gia không?
- Biết, Tiêu gia chính là đại gia tộc nổi tiếng ngang với Mục gia các huynh, thanh danh hiển hách ở toàn bộ Nam Vân Đế Quốc.
Tần Mộng Dao nghe được câu hỏi của Mục Vân, cười nói:
- Vân ca, huynh đang nghĩ đến Tiêu Doãn Nhi kia sao? Nhìn bộ dáng của nàng ta, tựa như là từ Nam Vân thành chạy đến, chẳng lẽ có liên quan với huynh?
Đây cũng chính là điều Mục Vân lo lắng.
Có thể nói, trước đó, trong đầu của Mục Vân kia, chỉ có hình bóng của mẫu thân hắn thời trẻ ôn nhu hiền lành, nhưng những ký ức kia rất mơ hồ.
Mà đối với phụ thân, Mục Vân chỉ có cảm xúc căm hận.
Hình như từ sau khi mẫu thân của hắn qua đời, Mục Vân chính là bị Mục Thanh Vũ tộc trưởng Mục gia ném qua một bên, nhìn đều chẳng thèm nhìn một cái.
Nhưng, nếu Mục Thanh Vũ kia đột nhiên nhớ tới hắn còn có một đứa con trai như vậy, mà lại đúng lúc vào thời khắc gia tộc cần, mới nhớ tới đứa con trai này.
Tình huống kia sẽ rất không giống nhau.
Thí dụ như... Thông gia!
Lúc trước, nghĩa phụ để bảo hắn cưới Tần Mộng Dao, chính là muốn củng cố quan hệ Tần gia với Mục gia.
Mục Vân thật sâu hiểu rõ, càng là đại gia tộc, quan hệ với nhau càng thêm phức tạp, mà thông gia chính là thủ đoạn tốt nhất để giữ vững gia tộc với quan hệ giữa các gia tộc khác.
- Hi vọng là ta suy nghĩ nhiều...
Mục Vân gõ đầu, một tay ôm Tần Mộng Dao vào trong ngực, cười hì hì nói:
- Hiện tại, muội chính là đại phú bà, toàn bộ Bắc Vân thành, hiện tại sợ rằng cũng không có tài sản nhiều như ta, bây giờ, muội muốn làm gì?
- Không muốn làm gì cả, ta chỉ nghĩ ở một chỗ với huynh!
- Ở cùng một chỗ với ta để làm gì?
Mục Vân cười hắc hắc, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng âm hiểm, tay cũng bắt đầu không ở yên.
Tần Mộng Dao ngượng ngùng nói:
- Huynh luôn luôn không thành thật như vậy, lần này, huynh đấu giá nhiều đan phương như vậy, Mục gia có thể nói là một cước đạp mây, trở thành gia tộc giàu có nhất Bắc Vân thành, hộ vệ, luyện đan sư cũng sẽ không thiếu, lại thêm luyện khí đại sư Tề Ngự Phong kia, cũng coi như là đền bù tổn thất do Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh phản bội Mục gia mang tới, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Mục Vân mỉm cười nói:
- Chỉ là kể từ đó, huynh đã hoàn toàn đắc tội Điêu gia với Uông gia, mà lại còn làm mất lòng Thiệu Danh Ngự kia?
- Ừm!
- Dù không làm như vậy, Điêu gia và Uông gia cũng đã chân chính trở thành kẻ địch với Tần gia và Mục gia, mà về phần Thiệu Danh Ngự, muội và ta giết cháu trai bảo bối Thiệu Vũ của hắn, lần này hắn tới Bắc Vân thành, không phải là vì báo thù sao? Có đắc tội hay không, kết quả cũng như nhau.
- Chỉ là ta không rõ, vì sao Thiệu Danh Ngự không trực tiếp ra tay, ngược lại là gián tiếp trợ giúp Điêu gia với Uông gia!
Điểm này cũng chính là chuyện Mục Vân nghĩ mãi không hiểu.
Dùng thực lực và cảnh giới của Thiệu Danh Ngự, lật tung Mục gia thì có chút khó khăn, nhưng muốn chém giết hắn, vẫn rất dễ dàng.
Chỉ là lão già này, lại dùng biện pháp có phần ngu xuẩn như vậy.
- Hi vọng gia hỏa này, không làm chuyện gì ngu xuẩn.
Hai tay hơi nắm chặt, trong lòng Mục Vân tự mình lẩm bẩm.
Sàn bán đấu giá kết thúc, toàn bộ Bắc Vân thành hoàn toàn sôi trào.
Mặc dù ngay từ đầu Mục Vân tuyên bố sẽ lấy ra mười đan phương, tiến hành đấu giá ở Thánh Đan các, nhưng phần lớn mọi người đều ôm lấy thái độ chất vấn.
Mà khi Mục Vân thật xuất ra mười tờ phương pháp luyện chế đan dược, đám người vẫn như cũ có cảm giác ở trong mơ.
Trong lúc nhất thời, trong ngõ nhỏ phố lớn, cũng đang thảo luận lấy mười toa luyện đan dược thần kỳ kia.
- Hừ, chỉ là mười tờ đan phương nhị phẩm, tam phẩm thôi, đến mức kinh ngạc như vậy sao?
Trong một gian tửu lâu, Tiêu Doãn Nhi mặc chiếc váy dài màu xanh, dung nhan tuyệt mỹ hấp dẫn vô số võ giả trong đại sảnh, khiến bọn hắn liên tiếp quay đầu.
- A, tiểu thư, ngươi không phải nói, hai tấm đan phương tam phẩm kì lạ kia là cực phẩm sao?
- Hoàn Nhi, ta thấy ngươi gần đây thật đúng là càng ngày càng nói nhiều.
- Ta không dám, tiểu thư...
Ngay lúc hai người nói chuyện, trong đại sảnh, mấy thân ảnh cùng nhau đi vào.
- Thiệu Minh, gia gia ngươi đến cùng đang suy nghĩ gì, vì sao không trực tiếp giết chết Mục Vân và Tần Mộng Dao kia, dùng thủ đoạn gia gia ngươi, thần không biết quỷ không hay chém giết hai người kia, dễ như trở bàn tay?
Mấy thân ảnh đi chung với nhau tiến vào trong đại sảnh, một đạo âm thanh trầm thấp vang lên.
Nhìn kỹ lại, những người kia, chính là bọn người Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hỗ, Thiệu Minh.
Vốn mấy người này không hợp nhau, chỉ là gia gia Thiệu Minh dù sao cũng là trưởng lão nội môn, lần này tới đến Bắc Vân thành, mấy người bọn họ, nào dám không nghe theo.
- Hừ, các ngươi biết cái gì, Mục Vân kia sẽ chết sớm thôi.
Sắc mặt của Thiệu Minh âm trầm, nhịn không được quát.
- Được, được, được, việc này chúng ta vẫn cần tiến vào trong phòng riêng bàn kỹ đi, trong đại sảnh này người đến người đi, để lộ tin tức sẽ không tốt.
- Đi phòng riêng cái gì, có mỹ nữ ở đây, đại sảnh có thể tốt hơn so với phòng riêng.
Chỉ là, đang lúc mấy người chuẩn bị tiến vào lầu hai, ánh mắt của Thiệu Minh liếc đến một góc đại sảnh, cũng không dời đi nữa bước chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận