Vô Thượng Thần Đế

Chương 1225: Tác Chiến Suốt Đêm (1)

- An bài nhân số, nơi dừng chân cho Thiên Kiếm sơn và Thất Tinh môn đều cần nhân thủ lo toan, thế nào không bận rộn.
Vẻ mặt Tiêu Doãn Nhi đầy đau khổ, nhìn Mục Vân nói:
- Chàng lại làm chưởng quỹ buông tay, thê tử mỹ lệ của chàng liền sẽ mệt chết...
Mục Vân ha ha cười nói:
- Sao lại thế...
Lấy ra cánh tay Mục Vân đã trượt từ bả vai xuống trước ngực mình mà vuốt ve, Tiêu Doãn Nhi phàn nàn:
- Ta mặc kệ, trước đó chàng không có mặt, để ta làm, hiện tại chàng trở về, đến lượt chàng ra tay rồi.
- Không phải ta đang ra tay đó sao?
Mục Vân cười hắc hắc, một đôi tay lại không ở yên.
- Chàng làm gì... Tâm nhi... Tâm nhi còn ở bên trong gian phòng đây...
Gương mặt Tiêu Doãn Nhi xinh đẹp đỏ bừng.
- Nàng ta đang minh tưởng, chúng ta nói nhỏ thôi, không có chuyện gì...
Mục Vân lại không quan tâm, bên trong gian phòng dần dần dạt dào xuân ý, âm thanh bị đè ép để người liên tưởng đủ điều...
Trăng đêm giữa bầu trời, nương theo một tiếng trầm thấp đè nén, một trận đại chiến, kéo xuống màn che.
Nhìn Tiêu Doãn Nhi phủ phục ở trên bàn, Mục Vân nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
- Doãn Nhi, hiện tại dựa theo ta nói.
Mục Vân dứt khoát ôm Tiêu Doãn Nhi, đặt ở trên mặt đất, hai người ngồi xếp bằng.
- Làm cái gì? Không thể để cho ta mặc xong quần áo lại làm...
Tiêu Doãn Nhi cáu giận.
- Chờ một lát nàng sẽ biết.
Mục Vân vừa dứt lời, hai tay dán vào hai tay Tiêu Doãn Nhi.
Một đạo chân nguyên tiến vào bên trong thân thể Tiêu Doãn Nhi.
- Hiện tại, tinh luyện chân nguyên của nàng, từ bên trong tiểu phúc (bụng dưới), chậm rãi khuếch tán chân nguyên ta rót vào trong cơ thể nàng ra, tập kết lực lượng trong đó, giúp nàng đả thông hết thảy trở ngại bên trong thân thể.
- A? Chàng lưu manh, kia là của chàng... Chàng thế mà để ta...
- Tranh thủ thời gian thử một lần, nếu không lực lượng biến mất, nàng muốn, ta còn sẽ mệt nhọc thêm một lần!
Mục Vân nghiêm mặt nói:
- Tuyệt đối sẽ để nàng kinh hỉ.
- Ừm!
Tiêu Doãn Nhi mặc dù biết Mục Vân ngày thường vô sỉ một chút, bất quá nàng cũng kinh lịch tình cảnh hai nữ chung hầu một chồng, giờ phút này Mục Vân nói ra lời này, hẳn không phải lừa gạt mình.
Diều động chan nguyên, một cỗ tinh nguyên dưới bụng lúc này khuếch tán ra, Tiêu Doãn Nhi cũng không có trực tiếp chứa đựng tinh nguyên ở bên trong cơ thể, mà đề luyện ra.
Dần dần, từng đạo tinh nguyên nhỏ xíu lúc này khuếch tán, hóa thành từng đạo lực lượng tinh thuần, tiến vào tứ chi bát mạch của Tiêu Doãn Nhi...
Thấy cảnh này, Mục Vân biết, Tiêu Doãn Nhi đã làm theo mình phân phó.
Hai tay của hắn chậm rãi buông xuống.
Tiêu Doãn Nhi tự hành vận chuyển, tinh nguyên khuếch tán đến toàn thân, lực lượng từ từ tản ra.
Cỗ lực lượng kia, nói không rõ, không nói rõ, không phải chân nguyên, không phải linh khí, nhưng lại bao hàm toàn diện.
Dần dần khuếch tán ở bên trong, cả người Tiêu Doãn Nhi càng nhịn không được phát ra từng tiếng hô thư sướng.
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen. Vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!.
- Ừm... Hừ...
Loại âm thanh này đến từ cảm giác lực lượng du động trôi chảy trong cơ thể nàng.
Chỉ là vừa hô tiếng này lại muốn mạng già của Mục Vân.
Dần dần, mặt ngoài thân thể Tiêu Doãn Nhi có ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển, thân thể của nàng trở nên càng thêm nổi bật, ngay cả làn da cũng trở nên càng thêm thủy nộn.
Cả người lúc này càng toả ra từng đạo sinh cơ mạnh mẽ.
Sinh Tử cảnh nhất trọng.
Tiêu Doãn Nhi đột nhiên ngạc nhiên mở hai mắt ra, nhìn Mục Vân nói:
- Vân lang, Sinh Tử cảnh nhất trọng, ta thế mà vượt qua trở ngại này.
- Không sai không sai.
Mục Vân tán thưởng.
Tiêu Doãn Nhi cả ngày xử lý mọi việc Huyết Minh, tu vi cũng rơi xuống, Mục Vân trước đó biết tinh nguyên lực lượng bên trong cơ thể mình kỳ lạ, mà bây giờ huyết mạch của hắn càng thêm không giống với dĩ vãng, cứ như vậy, lực lượng càng đạt được tăng lên biên độ lớn.
Hắn vốn chỉ đang muốn thử một lần, không nghĩ tới, tinh nguyên thế mà càng thêm diệu dụng vô tận so với trước kia.
- Chàng... Thứ kia của chàng làm sao lại có công hiệu như thế?
Sắc mặt Tiêu Doãn Nhi đỏ bừng nói.
- Bởi vì phu quân nàng là ta trời sinh phi thường dũng mãnh, toàn thân cao thấp đều là bảo bối.
Mục Vân cười hắc hắc.
Tiêu Doãn Nhi xì một tiếng khinh miệt mắng:
- Vô sỉ, cho nên, đây chính là lý do sao hai tay chàng một mực đặt ở trước người ta không để xuống?
- Ách ách...
Cười cười xấu hổ, Mục Vân nói:
- Ta hỏi nàng, chân nguyên lực lượng này có phải diệu dụng vô tận, thập phần cường đại?
- Ừm!
Mặc dù không rõ, thế nhưng Tiêu Doãn Nhi lại cảm giác được tinh nguyên lợi hại.
- Đã như vậy, phu quân lại ban cho nàng một trận cơ duyên!
Mục Vân nghiêm mặt nói.
- Còn tới?
- Nàng cứ nói xem?
Nói xong, Mục Vân nhào tới.
Tiêu Doãn Nhi lại vội vàng hô:
- Đây là trên mặt đất...
- Không phải có chăn lông, sạch sẽ như vậy còn sợ cái gì? Chẳng lẽ nàng muốn đến trên giường...
- Ta không! Tâm nhi còn ở bên kia...
- Không phải sao.
- Ngô ngô...
Tiêu Doãn Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng đã nói không ra lời.
Đại chiến lần nữa kéo ra, thời gian lặng yên trôi qua, thẳng đến cuối cùng, Mục Vân tước vũ khí đầu hàng, hai người đổ mồ hôi như mưa.
- Lần nữa cảm ngộ lực lượng đi!
Mục Vân thở ra một hơi:
- Tận dụng thời cơ, thời gian, loại vật này, cũng không phải ai cũng có.
- Phi, vô sỉ!
Nhìn dáng người Tiêu Doãn Nhi nổi bật, Mục Vân mới hiểu được, vì cái gì trên đầu chữ sắc có cây đao.
Thực lực cho dù cường đại hơn nữa, cũng không phải vô dục vô cầu.
Chỉ là từ từ, thấy Mục Vân chăm chú nhìn mình, Tiêu Doãn Nhi cáu giận nói:
- Còn nhìn? Không nhìn đủ sao?
- Làm sao có thể nhìn đủ, cả một đời cũng nhìn không đủ!
Mục Vân đột nhiên cười xấu xa:
- Ta chỉ đang nghĩ, tinh nguyên đi vào cơ thể, có thể nói là tiêm vào, không biết khẩu phục (dùng miệng nuốt) có phải sẽ có hiệu quả tốt hơn không?.
- Khẩu phục...
Tiêu Doãn Nhi cúi đầu xuống, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Mục Vân mắng:
- Khẩu phục, ngươi... Lưu manh, vô sỉ.
- Tuyệt đối đừng tức giận.
Mục Vân lần nữa nói:
- Ta chỉ hiếu kì thôi, nàng mới vừa đột phá, khí tức bất ổn, một cỗ lực lượng này vừa vặn giúp nàng ổn định cảnh giới, ta đi xem tiểu Tâm nhi một chút, có gì cần ta hỗ trợ hay không...
- Phi, rõ ràng là chàng lại nổi lên sắc tâm, cũng không sợ mệt chết.
- Làm sao có thể.
Mục Vân nghĩa chính ngôn từ nói:
- Trợ giúp nàng, không giúp tiểu Tâm nhi, nhân gia thế nhưng sẽ ăn dấm...
Nhìn Mục Vân tiến vào nội thất, Tiêu Doãn Nhi xì mắng:
- Thật sự là đại lưu manh, nếu như chỉ là ta một người, thật đúng là sẽ bị đại lưu manh ngươi làm mệt chết....
Tiêu Doãn Nhi nhập định, lần nữa tu luyện, một cỗ tinh nguyên lực lượng kia từ từ tản ra, làm dịu thân thể của nàng, đề cao tu vi của nàng...
Chỉ là, trong phòng không bao lâu truyền đến tiếng thở dốc, chỗ nào có thể để nàng ổn định lại tâm thần.
Tối nay, chú định không ngủ.
Bên trong gian phòng, phía trên giường mới mới vừa thay, ba đạo bóng người quấn quýt lấy nhau.
- Vân lang, làm sao lại có chuyện thần kỳ như thế?
Vương Tâm Nhã hiện tại vẫn không thể tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận