Vô Thượng Thần Đế

Chương 1229: Chém giết Khoa Tư Kim (2)

- Nghĩ hay lắm.
- Bản đế vốn nghĩ rất đẹp.
Khoa Tư Kim nói:
- Chẳng lẽ, ngươi cho rằng hiện tại sẽ có người tới cứu ngươi?
- Vậy ngươi lại làm sao biết, hiện tại sẽ không có người tới cứu nàng.
Khoa Tư Kim vừa dứt lời, một tiếng trêu tức vang lên.
- Vân nhi...
Nhìn thấy thân ảnh kia xuất hiện, Vân Tâm Dao sững sờ.
Tin tức Mục Vân trở về còn chưa kịp truyền lại đến Trung Vực.
Lần này, nhìn thấy Mục Vân không chết, Vân Tâm Dao chỉ cảm thấy sầu khổ nhiều năm trong lòng mình tại thời khắc này tan thành mây khói.
Thế nhưng nghĩ đến Mục Vân trước kia oán hận mình, Vân Tâm Dao càng giãy dụa.
- Vân di!
Tiêu Doãn Nhi cũng vội chạy lên, nhìn Vân Tâm Dao, quan tâm nói:
- Vân di, người không sao chứ?
- Ừm, không sao đâu.
Đôi mắt Vân Tâm Dao lại nhìn chằm chằm một thân ảnh phía trên, thật lâu không cách nào bình tĩnh.
- Ngươi là ai?
- Ta là con trai của nàng.
Mục Vân ngạo nghễ nói:
- Ngươi khi dễ nương ta, ta đương nhiên phải ra mặt, khi dễ lại ngươi.
Nhi tử?
Nhi tử?
Liền Tiêu Doãn Nhi cũng sững sờ.
Hắn biết Mục Vân có mẫu thân, thế nhưng không biết Vân Tâm Dao chính là mẹ hắn.
Cái này... Cũng quá khéo đi.
- Hừ, ta quản ngươi là con trai của nàng hay cháu trai của nàng, cản đường của ta, đáng chết.
- Chết?
Hai tay Mục Vân ôm ngực, đứng tại chỗ, ha ha cười nói:
- Tâm ngươi thật đủ lớn, hai võ giả cảnh giới không thấp hơn ngươi đứng ở sau lưng, ngươi còn nghĩ để ta chết?
Hả?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Khoa Tư Kim vội vàng xoay người.
Thế nhưng vừa quay đầu nhìn, hai thân ảnh đã đánh tới.
Chính là Diệp Thu cùng Huyết Vô Tình hai người.
Phanh...
Trong khoảnh khắc, hai thân ảnh vây quanh Khoa Tư Kim, đối mặt Sinh Tử cảnh ngũ trọng Huyết Vô Tình, Khoa Tư Kim đã khó mà chống đỡ, lại thêm một Diệp Thu Sinh Tử cảnh lục trọng, càng gian nan ứng đối.
- Giết hắn, không cần lưu tình.
Mục Vân quát.
Vừa dứt lời, Huyết Vô Tình cùng Diệp Thu hai người hạ thủ tàn nhẫn.
Giờ khắc này, Khoa Tư Kim hãi nhiên.
Huyết Minh cường đại, hắn biết, thế nhưng hai người Sinh Tử cảnh lục trọng và Sinh Tử cảnh ngũ trọng đột nhiên xuất hiện, thực lực cũng quá mạnh đi.
Trước đó thế nào không gặp những người này lộ diện ở bên trong ba ngàn tiểu thế giới?
Chạy!
Cơ hồ trong nháy mắt, trong đầu Khoa Tư Kim xuất hiện một ý nghĩ như vậy.
- Chạy? Ngươi chạy đi được sao?
Nhìn thấy Khoa Tư Kim muốn chạy trốn, Mục Vân rút kiếm ngăn cản phía trước.
- Lăn đi.
Đằng sau hai đại cường giả truy đuổi, phía trước chỉ là một Mục Vân, hắn căn bản không có để ở trong mắt.
- Lăn đi? Ta muốn ngươi chết.
- Chết? Ai sống ai chết, còn chưa nhất định đâu.
Khoa Tư Kim nhìn thấy Mục Vân chỉ là thực lực Sinh Tử cảnh tứ trọng, trong lòng cười lạnh.
Đánh không lại hai tên thực lực cao, còn không đánh lại tên thực lực thấp này?
- Ma Lật Thiên Địa.
Hét lớn một tiếng, hai tay duỗi ra, Khoa Tư Kim hướng thẳng đến Mục Vân chộp tới, ma khí điên cuồng tràn ra, lúc này triệt để quay cuồng.
- Tam Nguyên Quy Nhất Kiếm.
Nhìn thấy Khoa Tư Kim đánh tới, Mục Vân lại vung tay, tịch diệt kiếm tâm viên mãn một mực khóa chặt cả người Khoa Tư Kim, hết thảy, quy về hư không.
Phốc phốc phốc phốc...
Đột nhiên, hai tiếng phốc phốc vang lên, hai tay Khoa Tư Kim bị chém rớt.
- A...
Một tiếng hét thảm phát ra từ trong miệng Khoa Tư Kim.
Một kiếm, diệt song chưởng.
Diệp Thu cùng Huyết Vô Tình hai người nhìn một chút, im lặng...
Hai người bọn họ đuổi theo Khoa Tư Kim hơn nửa ngày, thế nhưng bị Mục Vân một kiếm chặt đứt hai tay, thật đúng là mất mặt.
- Ngươi chết chắc, chết chắc, đợi Ma tộc ta đại quân chạy đến, tất cả mọi người các ngươi sẽ chết, đều phải chết.
- Chí ít, ngươi chết trước ta.
Mục Vân hừ một tiếng, đánh ra một đạo ấn ký.
Nhìn thấy ấn ký đánh tới, Khoa Tư Kim vừa định nâng lên hai tay phản kích, thế nhưng bàn tay bị chặt, hắn chỉ có thể nâng lên hai tay không còn bàn tay.
Ấn pháp ập đến, cảm giác áp bách mạnh mẽ khiến cho hai tay của hắn răng rắc răng rắc rung động.
Thân thể cả người Khoa Tư Kim không ngừng lùi lại.
Thân ảnh lúc đầu lên cao lúc này cứng rắn bị đè xuống.
Phù phù một tiếng, nhập vào mặt biển phía dưới.
Một tiếng ầm vang bạo hưởng, sóng lớn ngàn mét, tung bay xuất hiện.
Hết thảy, quy về hư vô.
Khoa Tư Kim có nằm mơ cũng chẳng ngờ, mình sẽ chết ở nơi này.
- Nương, người không sao chứ?
Mục Vân xoay người, thu hồi sát khí toàn thân, nhìn Vân Tâm Dao, khẽ mỉm cười nói.
- Không sao đâu, không sao đâu.
Một tiếng nương này để tâm tình Vân Tâm Dao sụp đổ.
Rất nhiều đêm, nàng đều hoài niệm con của mình, mà bây giờ, nhi tử đứng trước mặt, gọi một tiếng nương, lại để nàng cơ hồ không thể thừa nhận.
- Vân nhi, nương thật xin lỗi...
- Đều đi qua, không phải sao?
Mục Vân nhìn Vân Tâm Dao, cười nói.
- Đúng, đi qua, đi qua hết rồi.
Vân Tâm Dao thu hồi nước mắt, nhìn Mục Vân, trong lòng tràn đầy tự trách.
Nàng vừa lòng thỏa ý vì Mục Vân đại khí, nhưng lại trách cứ mình trước kia do dự không quyết và một người tự tư khi bỏ xuống Mục Vân.
Mà Mục Vân hiểu rõ, mỗi người đều có nỗi khổ tâm trong lòng mỗi người.
Mục Thanh Vũ năm đó như thế, Vân Tâm Dao năm đó vậy.
Nói một cách khác, nếu như chuyện không phải như thế, mà là đổi thành một loại thái độ khác.
Có khả năng hắn cũng sẽ không trọng sinh đến trên người Mục Vân, càng không có khả năng kinh lịch hết thảy cho tới hôm nay.
Thiên địa quy tắc, từ nơi sâu xa, tựa hồ hết thảy đều trùng hợp, thế nhưng tựa hồ hết thảy cũng đều là chú định bởi hai chữ vẫn mệnh.
Mục Vân không khỏi cảm thán, vận mệnh, quả thật rất huyền diệu, bên trong thiên địa mênh mông, sinh tử, sao có thể nói mình điều khiển thì có thể điều khiển đây.
Hết thảy, lơ lửng không cố định.
Tâm thần Mục Vân khẽ động, giờ phút này, lĩnh ngộ đối với sinh tử lần nữa đề cao.
Dù không đủ để đột phá Sinh Tử cảnh ngũ trọng, thế nhưng lại lại lần nữa bước ra một bước dài.
- Đi thôi!
Mục Vân nhìn Vân Tâm Dao nói:
- Nương , vừa đi vừa nói đi.
- Ừm!
Một nhóm người lại lần nữa tiến lên, mà về phần những Ma tộc chiến sĩ kia, trong nháy mắt khi nhìn thấy Khoa Tư Kim bỏ mình, từng người bắt đầu chạy trốn.
Mục Vân lúc đầu cũng không nguyện ý là địch với Cự Ma nhất tộc, nhìn thấy những tiểu lâu la kia chạy trốn, cũng không có xuất thủ chém giết.
Hắn giết mấy tên Ma Đế, có lẽ khi Cự Ma nhất tộc đi tới còn có thể giải thích rõ ràng, nếu triệt để tiêu diệt chiến sĩ Cự Ma nhất tộc, vẻn vẹn bằng vào chút tình cảm kia của mình và Ma Phàm, căn bản không đáng chú ý.
Tình huống bây giờ là, bên trong thập đại tiểu thế giới, mình đắc tội bớt một cái, đến khi bọn hắn đi tới Thương Hoàng tiểu thế giới, mình cũng có thể càng thêm thoải mái một ít.
- Thánh nữ đại nhân để chúng ta dẫn đội tập kích, nàng ở phía trước ngạnh kháng mấy đại Ma Đế tiến công, chúng ta mới có thể thở dốc.
- Thế nhưng không nghĩ tới, Ma tộc quá âm hiểm, sớm ở chỗ này chờ chúng ta, chỉ sợ thánh nữ đại nhân bên kia càng thêm nguy hiểm.
- Mà Khí Cụ Môn đã bị công phá.
Mục Vân kinh ngạc:
- Khí Cụ môn bị công phá rồi?
- Ừm.
Vân Tâm Dao đáp:
- Thật ra bản thân Khí Cụ môn chính là lực lượng không đủ mạnh, chỉ tụ tập luyện khí sư tương đối nhiều, Thiên Đan tông cũng cũng không khá hơn bọn hắn chút nào, hiện tại đoán chừng cũng gần đến mức gánh không được nữa.
- Huyết Vô Tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận