Vô Thượng Thần Đế

Chương 1231: Ta muốn gả cho hắn (2)

Khanh...
Nhưng còn chưa đợi Tra Kiệt nhìn thấy dung mạo thánh nữ, một tiếng động vang vọng, một kiếm mang theo lực lượng kiếm tâm cường đại, vạch ra.
Vạn bất đắc dĩ, Tra Kiệt xoay người một cái đấm ra một quyền.
Nhưng cùng lúc đó, một thân ảnh lại quỷ mị xuất hiện trước người thánh nữ, năm ngón tay như móng vuốt cực kỳ sắc bén, trong lúc quỷ khí tràn ngập, phù một tiếng, cắt chém trên bàn tay Tra Kiệt.
Bàn tay giống như cối xay, máu tươi chảy ra.
Tra Kiệt kêu đau một tiếng, bàn tay buông ra, thân thể thánh nữ rơi xuống giữa không trung.
Chỉ là thân ảnh quỷ khí um tùm ôm nàng vào trong ngực, hai thân ảnh chậm rãi từ giữa không trung rơi xuống.
Diệp Thu một thân trường sam màu đen, tóc dài buộc lên, trên trán có một luồng sợi tóc bồng bềnh theo gió.
Mặc đồ này hoàn toàn không khác bộ dáng đặc hữu của Mục Vân.
Chỉ là giờ phút này, sa mỏng trên mặt thánh nữ đã bị lấy xuống, nhìn nam nhân ôm mình, nhất thời sửng sốt.
Diệp Thu giờ phút này cũng ngơ ngẩn.
Những người khác cũng sửng sốt.
Thánh nữ Huyền Nguyệt thánh địa, ai cũng nghĩ rằng sẽ là ít nhất bốn mươi, không nói hoa tàn ít bướm, chí ít cũng là bộ dáng trung niên vận phụ mới đúng.
Thế nhưng giờ khắc này thánh nữ, tóc dài trải tản ra, mùi thơm nhàn nhạt, hơi thở tràn ngập trước mặt Diệp Thu, da thịt trắng hơn tuyết, xinh đẹp như hoa, cằm thon thon, mũi ngọc nho nhỏ tinh xảo.
Một gương mặt tinh xảo dạng này, nhìn qua như thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, tràn đầy cô lạnh và cao ngạo.
Nhìn kỹ, giống như nguyệt nữ đến từ cửu thiên, cao ngạo quạnh quẽ, không dính khói lửa trần gian.
Cái này mới là thật khí chất của thánh nữ.
Thật ra lúc đầu, khí chất Tiêu Doãn Nhi không kém bao nhiêu thánh nữ, chỉ là đi qua Mục Vân tưới nhuần, loại khí chất này dần dần diễn hóa thành một tia hoạt bát đáng yêu, cùng với vận vị của một người phụ nhân.
Nếu không, lúc trước Huyền Nguyệt thánh địa cũng sẽ không để Tiêu Doãn Nhi đảm nhiệm vị trí thánh nữ.
Thế nhưng là giờ phút này, chớ nói Tiêu Doãn Nhi, Vân Tâm Dao cũng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của thánh nữ đại nhân, lập tức, tất cả mọi người sững sờ.
Dù Diệp Thu chặn ngang ôm thánh nữ, hai người đều nhìn nhau, sửng sốt.
Nhưng tất cả mọi người sửng sốt, Mục Vân lại cười khổ.
Vừa rồi chỉ là đột nhiên tập kích, để Tra Kiệt trở tay không kịp, nhưng bây giờ, Tra Kiệt kịp phản ứng, người đã không có, liền nhìn Mục Vân, bắt lấy Mục Vân, muốn đánh cho đến chết.
- Mẹ nó chứ, các ngươi từng người nếu còn hoa si, ta sẽ chết.
Mục Vân đột nhiên mắng:
- Diệp Thu, ranh con ngươi, xuân tâm dập dờn thật à? Sớm biết nên để ngươi đánh lén, sư tôn ta tới cứu người.
- ...
Mục Vân vừa dứt lời, đáp lại hắn lại chỉ là trầm mặc như gió.
Trong chớp nhoáng này, hắn cảm giác mình bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
- Diệp Thu, sư tôn ngươi chết rồi.
Mục Vân đột nhiên gào thét một tiếng.
Trong chớp nhoáng này, Diệp Thu mới kịp phản ứng, vội vàng rút về cánh tay thánh nữ hắn đang nắm, phi không bay lên.
- Tra Kiệt, ngươi dám hạ thủ với sư tôn ta, ngươi chết chắc.
- Chết chắc, chết chắc, ngươi mới chết chắc.
Tra Kiệt còn chưa mở miệng, Mục Vân lại lao vùn vụt đến bên người Diệp Thu, một tay đánh vào trên đầu Diệp Thu.
- Sư tôn, ta sai... Nhiều người nhìn như vậy đây, đừng đánh.
- Ôi, còn ngại.
Mục Vân đột nhiên ha ha cười nói:
- Coi trọng thánh nữ người ta rồi? Cứ để đó cho ta, ngươi trước đánh gia hỏa này cho ta, ta đi giúp ngươi hỏi một chút danh tự nhân gia.
Mục Vân vừa dứt lời, thế mà thật phi thân xuống.
Diệp Thu nhìn thấy Tra Kiệt vọt tới, không dám khinh thường, nghênh tiếp.
Mà cùng lúc đó, hai con cự mãng xuất hiện, Phong Ngọc Nhi lúc này cũng là xông ra, hai thân ảnh, cuốn lấy Tra Kiệt.
Mục Vân phi thân mà xuống, nhìn lộ ra thánh nữ khuôn mặt thật, khẽ cười nói:
- Xin chào, thánh nữ, người hiện tại đang đại sát tứ phương là đồ đệ của ta, hắn tựa hồ động tâm đối với ngươi, ta thay ta đồ đệ hỏi ngươi một chút, ngươi tên là gì?!
- Vân lang...
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Tiêu Doãn Nhi vểnh miệng, giận dữ nhìn Mục Vân.
- Ách, tốt, không đùa nữa, ta gọi Mục Vân, Minh chủ Huyết Minh, phu quân của Vân nhi, xin chào thánh nữ đại nhân.
Mục Vân mỉm cười, thái độ vô cùng chân thành.
- Huyền Nguyệt Lăng.
Giọng nói thánh nữ thanh lãnh, mở miệng phát ra.
- Huyền Nguyệt Lăng, tên rất hay.
Chỉ là nghe được thánh nữ nói lời này, Vân Tâm Dao và Tiêu Doãn Nhi đều ngẩn người.
- Thánh nữ đại nhân lại lên tục danh của mình...
- Sư tôn, ngươi... Gọi Huyền Nguyệt Lăng...
Một ít người Huyền Nguyệt thánh địa giờ phút này càng khiếp sợ không thôi.
Huyền Nguyệt Lăng bên trong Huyền Nguyệt thánh địa, chính là một nữ nhân như mê huyễn, đám người chỉ biết nàng đến từ Trì Dao thánh địa trước kia.
Nhưng lại không có một người biết, nàng gọi cái gì, khuôn mặt chân thực ra sao.
Thế nhưng giờ khắc này lại nói ra tên của mình.
- Ách, xin chào, lần này bởi vì nhận được tin tức vội vàng, ta cũng vừa mới trở lại Huyết Minh, cho nên giúp đỡ không phải rất nhiều, bất quá, có thể cứu mấy người thì sẽ cứu mấy người.
Mục Vân nhìn đám người bốn phía đang kinh ngạc, lúng túng nói.
Cái gì và cái gì? Không phải chỉ nói ra tên của mình thôi à, đến mức kinh ngạc như vậy sao?
Mục Vân vừa dứt lời, lại đi tới một bên, cẩn thận nhìn bốn phía.
Theo đạo lý mà nói, Ma tộc Đại Đế không có khả năng chỉ có Tra Kiệt ở đây mới đúng.
- Mục minh chủ!
Chỉ là trong lúc Mục Vân quay người, Huyền Nguyệt Lăng lại gọi Mục Vân lại.
- Thánh nữ có lời gì muốn nói?
- Ngươi còn không có nói cho ta tên của đồ đệ ngươi.
Sắc mặt Huyền Nguyệt Lăng chân thành nói.
Danh tự?
Chỉ là nghe đến lời này, cả người Mục Vân lại ngơ ngẩn.
- Diệp Thu, Diệp của lá cây, Thu của mùa thu, lúc trước lấy cho hắn cái tên này chính là muốn nói cho hắn, phải giống như lá cây mùa thu, cho dù rụng đi, ngày sau cũng sẽ tái sinh.
Mục Vân chân thành nói.
- Tên của hắn là ngươi lấy?
- Ừm.
- Khó trách...
Huyền Nguyệt Lăng thì thầm.
- Khó trách cái gì?
Nhìn Huyền Nguyệt Lăng, Mục Vân nghi ngờ.
- Khó trách hắn rõ ràng thực lực và tướng mạo đều không kém ngươi, lại cam tâm nghe lệnh ngươi!
Huyền Nguyệt Lăng đạm mạc nói.
- Ta...
Nghe đến lời này, Mục Vân há to miệng, cuối cùng lại một câu cũng không có nói.
- Vân lang, sư tôn chỉ thuận miệng nói một chút...
Tiêu Doãn Nhi nhìn Mục Vân, cười nói:
- Sư tôn miệng thẳng tâm nhanh, cho tới bây giờ đều ăn ngay nói thật.
Ăn ngay nói thật.
Mục Vân nhìn Tiêu Doãn Nhi một chút, hai mắt trừng trừng.
- Diệp Thu, Diệp của lá cây, Thu của mùa thu, Diệp Thu, ta muốn gả cho hắn, bắt đầu từ hôm nay, hắn chính là phu quân của ta.
Phốc...
Nghe đến lời này, Mục Vân vừa mới chuẩn bị quay người lại lảo đảo một cái, kém chút té ngã trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận