Vô Thượng Thần Đế

Chương 1239: Đại hôn (2)

Mục Vân phất phất tay nói:
- Các vị, hôm nay là ngày đại hỉ của ái đồ ta, các vị yên tâm ăn uống thả cửa, có Diệu đại sư ở đây, ai đến cũng không sợ.
Diệu Thiến nghe đến lời này, chỉ cười khổ.
Mục Vân này... Có đôi khi thật tùy ý mà làm, phóng khoáng ngông ngênh.
Trong lúc đám người dần dần tản ra, Mục Vân lại lắc mình một cái, vây quanh phía sau gian phòng nào đó, ngồi xổm ở phía dưới góc tường, hai tay chậm rãi lan tràn đến trên vách tường, một tiếng vang lên từ bên trong gian phòng.
- Hảo cho sư tôn ngươi, ngươi chính là làm sư tôn như vậy.
Nhưng Mục Vân vừa mới vào chỗ, Tiêu Doãn Nhi lại đột nhiên xuất hiện, hai tay chống nạnh, nhìn Mục Vân, sinh lòng tức giận.
- Xuỵt...
Mục Vân vội vàng nói:
- Ta đây chỉ không yên lòng hảo đồ đệ của ta mà thôi, cái này gọi yêu mến, nàng biết không?
- Ngươi rõ ràng chính là... Chính là nhìn trộm.
- Trước đừng quản, cùng một chỗ nghe một chút.
Mục Vân lôi kéo Tiêu Doãn Nhi, ngồi xổm xuống.
Hai người vừa mới ghé vào trên vách tường, phịch một tiếng nổ vang lại đột nhiên truyền ra.
- Xong đời rồi, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, sẽ không phải sập giường đó chứ?
Mục Vân nói thầm.
- Lưu manh, chàng cho rằng ai cũng giống như chàng.
Chỉ là giờ phút này bên trong gian phòng lại là tình cảnh khác.
Diệp Thu nắm chặt bình sứ nhỏ, tiến vào bên trong gian phòng, cái trán dần dần nhỏ xuống mồ hôi.
Loại chuyện này, chẳng bằng gọi hắn đi chém giết thiên quân vạn mã.
- Còn không qua đây.
Diệp Thu đứng bên ngoài, Huyền Nguyệt Lăng lại tự mình lấy xuống khăn trùm đầu, hô.
- Đến rồi!
Diệp Thu đỏ mặt, ngồi ở bên giường.
- Chàng làm gì khẩn trương như vậy? Không nguyện ý cưới ta?
- Không... Không phải...
Diệp Thu lúng túng nói:
- Chỉ là quá nhanh, ta... Ta còn không có chuẩn bị sẵn sàng.
- Ta cũng không có chuẩn bị sẵn sàng.
Phía trên khuôn mặt Huyền Nguyệt Lăng lạnh lùng khó được xuất hiện một tia thẹn thùng, khẽ nói:
- Bất quá, chuyện nam nữ, ta mặc dù không có trải qua, thế nhưng là hiểu.
Huyền Nguyệt Lăng vừa dứt lời, một tay đánh Diệp Thu té nhào vào giường, ngồi trên người Diệp Thu.
- Nàng làm gì?
- Hai ta trở thành phu thê tại ở trước mặt sư tôn ngươi, đương nhiên muốn làm chuyện mà vợ chồng nên làm.
- Đừng đừng, ta muốn chậm rãi, ta...
- Chàng hối hận rồi?
Huyền Nguyệt Lăng khẽ nói:
- Hối hận cũng vô dụng, ta nói chàng là nam nhân của ta, chàng phải là.
Diệp Thu lại đưa tay bắt lấy tay nhỏ của Huyền Nguyệt Lăng nói:
- Ta thật không có chuẩn bị kỹ càng.
- Ta mặc kệ!
Huyền Nguyệt Lăng không nói hai lời, xé đi quần áo của Diệp Thu.
- Nàng còn như vậy, ta sẽ động thủ.
- Chàng có thể động thủ, nhìn đến cùng là chàng mạnh, vẫn là ta mạnh.
Huyền Nguyệt Lăng không sợ chút nào.
Diệp Thu vỗ ra một chưởng, tay ngọc Huyền Nguyệt Lăng đối diện hóa thành trảo, chộp tới.
Phanh...
Một tiếng phanh vang vang lên, một chưởng của hai người đánh tới trên vách tường.
Tường này bị Mục Vân thiết hạ cấm chế, hai đại võ giả cảnh giới Sinh Tử cảnh lục trọng đánh ra một chưởng thế mà cứng rắn không có bị phá vỡ.
- Đánh liền đánh, ta sợ chàng hay sao?
Huyền Nguyệt Lăng tâm tính hiếu thắng, không thua bao nhiêu, hai người giao thủ.
Rầm rầm rầm...
Bên trong gian phòng, tiếng oanh minh lóe sáng.
Chỉ là bên ngoài vách tường, Mục Vân lại kém chút bị tiếng phanh vang lên ban đầu chấn thành kẻ điếc.
- Tiểu súc sinh này, tạo ra động tĩnh lớn như vậy? Không phải là tiểu xử nam vạn năm sao?
- Chàng còn không biết xấu hổ nói, sư phụ kiểu gì không biết.
Tiêu Doãn Nhi xì mắng:
- Đi nhanh lên đi! Bị người nhìn thấy, rất mất mặt.
- Các ngươi đang làm gì?
Chỉ là Tiêu Doãn Nhi vừa dứt lời, một tiếng gọi to duyên dáng vang lên.
- Xuỵt!
- Xuỵt!
Nhìn người tới, Mục Vân cùng Tiêu Doãn Nhi hai người vội vàng im lặng.
Vương Tâm Nhã lắc lắc đầu, nhìn hai người, nghi hoặc không hiểu.
Chỉ là sau một khắc, ba đạo nhân ảnh ngồi xổm ở phía dưới góc tường, vụng trộm nghe tiếng động bên trong gian phòng.
Phanh...
Bang...
Oanh...
Trọn vẹn một canh giờ, bên trong gian phòng chỉ có tiếng lốp bốp, căn bản nghe không được cái khác.
- Dựa vào, lãng phí ta nhiều thời gian như vậy, cái gì đều không nghe thấy.
Mục Vân cuối cùng bất đắc dĩ, đành phải thầm mắng một tiếng.
- Đi thôi!
- Chàng trở về đi, ta muốn đi bồi Vân di.
Tiêu Doãn Nhi hừ một tiếng, quay người rời đi.
Thấy cảnh này, Vương Tâm Nhã ra hiệu Mục Vân đuổi theo.
Mục Vân đứng tại chỗ, cũng không có đuổi theo.
- Chàng thế nào không đuổi theo?
- Hắc hắc, có một mình nàng theo giúp ta chẳng phải đủ rồi sao?
Mục Vân cười hắc hắc, nhìn bóng lưng Tiêu Doãn Nhi rời đi, lại xấu xa cười một tiếng.
Ban đêm, Tiêu Doãn Nhi về đến bên trong phòng, sắc mặt không cam lòng:
- Hừ, đại phôi đản, thế mà không đuổi theo ta.
Bên trong gian phòng, Vân Tâm Dao cũng không trở về, Tiêu Doãn Nhi ngồi ở bàn trước, trên mặt lộ ra thất vọng.
- Đại phôi đản này cũng không biết an ủi ta một chút.
Tiêu Doãn Nhi nhịn không được mắng.
Ông...
Ngay tại giờ phút này, một tiếng vù vù vang lên, Tiêu Doãn Nhi cảm giác một bàn tay đang leo lên trên người mình, biến sắc, trở tay vỗ ra một chưởng.
- Muốn mưu sát thân phu?
- Đại lưu manh, chàng hù chết ta!
- Hù chết nàng, còn ở đằng sau đây?
Mục Vân cười hắc hắc, bên trong gian phòng, tiếng dần lên xấu hổ...
Mà cùng lúc đó, bên trong phòng tân hôn, hai vị tân nhân cuối cùng đọ sức đủ.
Bất quá hai người biết, nếu đánh thật, gian phòng chỗ nào có thể chịu được.
Đánh tới đánh lui, cả phòng cơ hồ bị hủy đi thất linh bát lạc, chỉ có một cái giường mới hoàn hảo không chút tổn hại.
Hai người tựa hồ ngầm thừa nhận không động vào cái giường kia.
Chỉ là giờ phút này, Huyền Nguyệt Lăng vỗ ra một chưởng, thế nhưng dưới chân thế mà trượt đi, mắt thấy té ngã trên đất.
Diệp Thu biến sắc, vừa sải bước ra, tiếp được.
Hai thân ảnh lăn cùng một chỗ.
Cuối cùng, Huyền Nguyệt Lăng lại đè Diệp Thu ở dưới thân.
- Lần này, ta nhìn chàng còn chạy thế nào.
Bên trong gian phòng, kiều diễm phong quang dần dần lan tràn...
Đêm nay, nhất định là một đêm mỹ hảo.
Trăng đêm treo cao, nhìn hai thân ảnh ngọt ngào thiếp đi bên trong gian phòng, Mục Vân như là một luồng khối quỷ mị, mang hắc y, phi không.
Mặt biển rộng lớn, gió biển thổi phật, Mục Vân nhịn không được rụt cổ một cái.
Bầu trời lấp lóe quần tinh, đêm trăng tinh huy giao thoa.
Mục Vân một đường khó đi, cuối cùng, đi tới Huyết Sát đảo.
Phi thân mà xuống, Mục Vân rơi xuống phía trên Huyết Sát đảo, hai pho tượng vẫn đứng sững không ngã, Mục Vân rơi xuống trên bờ vai Huyết Kiêu.
Trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện hai vò rượu ngon, Mục Vân ngồi xuống, trong lòng cảm khái vô hạn.
- Kiêu đệ, Diệp Thu có thể nói là đồ đệ ngươi yêu mến nhất, hôm nay đại hôn, ta cũng coi như hoàn thành một đầu tâm nguyện, vui vẻ chứ? Hảo huynh đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận