Vô Thượng Thần Đế

Chương 1250: Thôn Thiên Hổ (1)

- Năm đó, Khổ Hải Thiên Tôn thế nhưng được xưng là tồn tại vượt qua tiên nhân, trước kia giết qua tiên nhân, đại điện của hắn, ta nghĩ cho dù tiên nhân, tiến vào bên trong, cũng không dám rất chắc chín nói mình có thể đi ra.
- Không cần ngươi nói cho ta.
Tâm tình Phương Thông Không giờ phút này thật không tốt, nhìn Mục Vân, sát cơ càng ngày càng thịnh.
Bọn người Diệu Thiến giờ phút này lại đi đến trước cổng chính mênh mông kia, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.
- Đại môn khổng lồ như vậy, hẳn là có cơ quan mới đúng.
Diệu Thiến hơi mở lời:
- Có lẽ cơ quan ở ngay bên trên đại môn này, lít nha lít nhít điểm đen nhô lên, xem ra là những địa phương xúc giác kia lao ra, nhưng chắc cũng có phần quan hệ với việc mở ra đại điện.
Nghe đến lời này, ánh mắt Mục Vân sáng lên.
Phi thân lên, Mục Vân lăng đứng trong lúc không trung, nhìn cửa lớn cao lớn.
- Trận pháp...
Mục Vân rơi vào trầm tư.
- Đến cùng là trận pháp gì đây?
Nhìn đại môn, Mục Vân lâm vào suy nghĩ thật sâu.
- Có lẽ, đại môn này, đẩy liền mở nữa ra, ai nói không được.
Ngay tại giờ phút này, Diệp Thu đột nhiên bước ra một bước, bàn tay thôi động đại môn.
Ông...
Trong khoảnh khắc, tiếng vù vù vang lên, hai phiến đại môn lúc này bỗng nhiên mở ra.
Mở... Mở...
Thấy cảnh này, đám người hóa đá tại chỗ.
Một đám đại lão cảm giác mặt mo đỏ bừng.
Bọn hắn vốn cho rằng đại điện này rất khó mở ra, có cái gì huyền diệu, thế nhưng không nghĩ tới, nhẹ nhàng đẩy... Mở.
Thấy cảnh này, cả người Mục Vân lại vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Đó căn bản không có khả năng.
Lần trước đến chỗ này, hắn cũng nếm thử.
Đại điện này, căn bản không phải nói có thể mở ra liền có thể mở ra.
Lúc ấy cự thú phía sau cửa cung điện kia, một cái móng vuốt đã dài trăm mét.
- Cự thú!
Chỉ là giờ phút này Mục Vân đột nhiên biến sắc.
Đúng thế.
Cự thú đâu?
Một tiếng cọt kẹt, hai phiến đại môn lúc này triệt để bị mở ra.
Thấy cảnh này, Mục Vân triệt để trợn tròn mắt.
Chỗ đằng sau cánh cửa, giờ phút này rỗng tuếch, nơi nào có cự thú mênh mông trước đó.
Thậm chí ngay cả cái bóng đều không nhìn thấy.
- Đi!
Nhưng hiện tại, ai còn suy nghĩ những thứ này.
Đại môn mở ra, bọn hắn tiến vào bên trong, không kiêng nể gì cả.
Lần này tới tầm bảo, nắm chặt thời gian, mới là việc cấp bách.
- Sư tôn, đi thôi!
Nhìn thấy Mục Vân còn đứng sững sờ ở trước cổng chính, Diệp Thu nhịn không được hô.
- Diệp Thu.
Mục Vân giờ phút này đột nhiên mở lời:
- Tiến vào bên trong đại điện, vạn sự cẩn thận, trông thấy bảo vật, xác định an toàn mới có thể đi lấy, không thể mạo hiểm, hiểu chưa?
- Được.
Diệp Thu biết, lời Mục Vân nói cho tới bây giờ đều đúng.
Lần lượt từng thân ảnh tiến vào bên trong đại điện, đáy lòng Mục Vân càng lo lắng hơn.
Cuối cùng, trong nháy mắt khi tất cả người bước vào đến bên trong đại điện, phía sau, một tiếng nổ tại đột nhiên vang lên.
Một tiếng ầm vang như hung hăng nện vào phía trên chỗ trái tim của mỗi người.
Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người cảm thấy một cỗ khí tức kinh khủng, trong lúc lặng yên khuếch tán ra.
Những võ giả bị bảo tàng mê hoặc lúc này cũng đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng xoay người, nhìn phía sau.
Chỉ là vừa quay người lại, tất cả mọi người lại trợn tròn mắt.
Giờ phút này, phía trên đại môn vạn trượng kia, một quái thú hình thể to lớn một mực ngã úp bên trên đại môn.
Quái thú kia, căn bản không thể nói tên.
Toàn bộ thân thể, liếc nhìn đến đỉnh, khoảng chừng dài vạn mét.
Tứ chi tráng kiện mọc ra lông dài trắng tinh, trên dưới toàn thân nó đều bị lông tóc bao trùm, căn bản không nhìn ra đến cùng là lông tóc hay do mập mạp mà trên người có nhiều thịt như vậy.
Quan trọng nhất là, đầu quái thú này nhìn qua giống như một tòa sơn phong cao mấy trăm thước, một đôi mắt, như một võ tràng to lớn.
- Thôn Thiên Hổ.
Thấy cảnh này, cả người Mục Vân triệt để ngốc.
Thôn Thiên Hổ, kiếp trước hắn có thấy qua khi còn ở Tiên giới.
Loại tiên thú này, trên cơ bản cái gì đều nuốt, cho dù độc đan, khí độc, đi vào trong bụng của nó, hoàn toàn triệt để bị tiêu hóa hết.
Dù cho là tiên thú, đẳng cấp khác biệt mặc dù không có phân chia kỹ càng, thế nhưng cũng có khác biệt rõ ràng.
Thôn Thiên Hổ luận tiên tư, không kém bao nhiêu Cửu Vĩ Thiên Hồ, mà hai loại này đều cường đại hơn Hắc Lân Lang tiến hóa thành tiên thú bực này rất nhiều.
Thôn Thiên Hổ này, Mục Vân phán đoán không sai, hẳn thuộc về quá trình ấu niên kỳ chuyển biến đến thiếu niên kỳ.
Thế nhưng mặc dù như thế, cũng đã là nắm giữ một chút lực lượng tiên nhân, căn bản không phải bọn hắn những người có thể chống lại.
Tiên thú.
Thiên tư tu luyện đã nhanh hơn nhân loại quá nhiều, huống chi còn là Thôn Thiên Hổ rất cường đại.
- Chạy!
Cơ hồ trong nháy mắt, Mục Vân rít lên một tiếng, dẫn đầu chạy vào bên trong Khổ Thiên điện đang sương mù dày đặc.
Một tiếng này kinh hô rơi xuống, Mục Vân đã xuất hiện bên ngoài vạn mét.
Mà bốn cái móng vuốt Thôn Thiên Hổ một mực chộp vào trên ván cửa,giờ phút này lại bắt đầu tụ lực lao xuống.
- Ô ô...
Thôn Thiên Hổ há miệng gào thét, cũng không phải là tiếng rít có thể chấn động thiên địa, mà càng giống hổ con ngao ngao đợi sữa.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời sững sờ.
Đây là tình huống như thế nào?
Nhưng Mục Vân lại lôi kéo bọn người Cửu Nhi, bất chấp tất cả, chạy đi.
Thôn Thiên Hổ rơi người xuống, thân thể khổng lồ mấy ngàn mét, quả thực cao bằng được một ngọn núi vạn mét, thanh thế kinh người.
Thôn Thiên Hổ nằm rạp trên mặt đất, hai cái móng vuốt vây lại, vây quanh mấy thân ảnh vừa rồi còn ở trong hai chân trước của nó.
- Súc sinh, lăn đi!
Bạch Thương của Tứ Phương tiểu thế giới giờ phút này cũng ở trong đám người bị xúm lại kia.
Nhìn thấy quái thú thân hình cao lớn, Bạch Thương đánh một quyền tới hai cái móng vuốt đang chập vào của Thôn Thiên Hổ.
Một quyền này, có thể nói dùng hết lực lượng cường đại nhất bình sinh của hắn, bởi vì hắn cũng cảm thấy tiểu lão hổ to lớn trước mắt tựa hồ rất không bình thường.
Sở dĩ đánh giá ra điểm này là bởi vì tốc độ Mục Vân chạy trốn thực sự quá nhanh.
Phanh...
Một quyền đánh tới trên móng vuốt của tiểu lão hổ to lớn, lực bắn ngược cường đại chấn Bạch Thương trở về.
- Ngao ngao...
Nhìn thấy Bạch Thương chật vật quay ngược vọt về, dội vào tới trước bộ ngực mình, cự hình tiểu lão hổ lúc này triệt để cười to, bốn cái móng vuốt hướng lên trên, thân thể mũm mĩm, càng lăn qua lăn lại lộ ra rất vui vẻ.
Chỉ là mình nó vui vẻ không sao, nhưng toàn bộ mặt đất bên cạnh đại môn đều bắt đầu run rẩy, thậm chí ngay cả ba người Phương Thông Không đều có phần đứng không vững.
- Bạch Thương, chạy mau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận