Vô Thượng Thần Đế

Chương 1253: Năm ngoài dự liệu

Chỉ có lui lại.
Ổn định thân ảnh, Mục Vân đứng tại chỗ, ngân châm lướt qua trước người, phù một tiếng, chui vào phía trên một cột đá bên trong đại điện.
Cột đá trong lúc nhất thời hóa thành nham tương, dòng nước thưa thớt chảy cùng một chỗ.
Thủ đoạn thật ác độc.
Mục Vân âm thầm kinh ngạc, thế nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc.
Nhưng cùng lúc đó, một bên khác, Huyền Kiệt lại là một trảo nắm hai cái hộp gấm trong tay.
Ngược lại là Kiệt Địch căn bản không nghĩ tới, người Tứ Phương tiểu thế giới sẽ còn xuất thủ, bắt một cái hộp gấm, lui lại.
- Hèn hạ!
Thấy cảnh này, Kiệt Địch hừ một tiếng, trong mắt đầy khinh miệt.
Loại người này, thực sự vô sỉ.
- Hắc hắc, vô độc bất trượng phu, Mục Vân, một mình ngươi, dựa vào cái gì lấy được hộp gấm?
Huyền Kiệt ha ha cười nói:
- Ngươi thật coi là hai người chúng ta liên thủ sẽ sợ ngươi thật sao? Đừng tưởng rằng đánh bại Bạch Thương liền tự cho là đúng, Huyết Minh ngươi không có Diệu Thiến đại sư che chở, không có mấy gia hỏa Sinh Tử cảnh thất trọng, lục trọng, ngươi thì tính là cái gì?
Một tay Huyền Kiệt cầm một cái hộp gấm, trong mắt đầy khinh miệt.
Cẩn thận từng li từng tí, Huyền Kiệt mở ra hộp gấm, sợ bên trong có độc khí xuất hiện, toàn thân bị chân nguyên bọc lấy.
- Ừm? Làm sao có thể?
- Thế nào rồi?
Nhìn thấy sắc mặt Huyền Kiệt kinh biến, Chu Xảo Nhi áp sát tới.
Trống không!
Trong nháy mắt nhìn thấy hộp gấm, hai người triệt để sửng sốt.
Hộp gấm thế mà trống không.
Huyền Kiệt cùng Chu Xảo Nhi triệt để trợn tròn mắt.
- Mở ra một cái khác nhìn!
Chu Xảo Nhi không kịp chờ đợi nói.
- Cũng là trống không!
Sắc mặt Huyền Kiệt phát lạnh, nhịn không được thầm mắng một tiếng, ném ra hai cái hộp gấm kia.
Phí nửa ngày, đạt được thế mà là một cái hộp rỗng.
Hắn có thể nào không giận.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Kiệt Địch cũng mở ra hộp gấm trong tay mình.
Trống không.
Lập tức, ba người triệt để trợn tròn mắt.
Trong mắt Mục Vân lại lộ ra vẻ tươi cười.
- Ngươi cười cái gì? Mặc kệ hộp gấm có bảo bối hay không, ngươi ngay cả tư cách lấy được hộp gấm cũng không có!
Huyền Kiệt nhìn thấy Mục Vân nở nụ cười trên mặt, mắng:
- Cho ngươi, hai cái hộp rỗng này đều cho ngươi.
Huyền Kiệt vừa dứt lời, một tay đánh ra, hai cái hộp gấm vốn rơi trên mặt đất, bay về phía Mục Vân.
Bàn tay vung lên, hai hộp gấm triệt để vỡ vụn, Mục Vân lần nữa cười nói:
- Huyền Kiệt à? Mắng đủ rồi chứ?
- Cái gì?
- Nếu như mắng đủ rồi, vậy đến phiên ta.
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Chỉ là con người ta, không yêu thích động mồm mép, chỉ thích... Giết!
Mục Vân vừa dứt lời, đấm ra một quyền.
Oanh...
Quyền phong cường hoành lúc này tràn ngập, gợn sóng mạnh mẽ để người cảm thấy sợ run tim mất mật.
Nhưng giờ khắc này, Huyền Kiệt cùng Chu Xảo Nhi hai người đối mặt Mục Vân, căn bản không có khả năng né tránh, hai người hừ một tiếng, đồng thời bước ra.
Phanh...
Một quyền ngăn cản hai người, dáng người Mục Vân ngạo nghễ đứng tại chỗ, không hề động một chút.
Ngược lại Huyền Kiệt cùng chu Xảo Nhi nhịn không được rút lui ba bước.
- Vừa rồi mắng rất dễ chịu?
Mục Vân lần nữa cười nói:
- Đều nói không có quy củ không thành tông môn, võ giả Tứ Phương tiểu thế giới các ngươi thực sự là... Quá không có quy củ, nói không giữ lời? Trêu đùa ta?
Cười lạnh vừa dứt, Mục Vân rút kiếm ra.
Kiếm tâm cường đại, quy về tịch diệt, quy về hư vô, lao thẳng tới Chu Xảo Nhi, Huyền Kiệt.
Mà cho tới giờ khắc này, hai người đột nhiên phát hiện, Mục Vân thế mà còn mạnh hơn so với bọn hắn tưởng tượng.
Loại lực lượng cường hoành này, hoàn toàn không giống Sinh Tử cảnh tứ trọng.
- Hộp gấm đều cho ngươi, bên trong tòa đại điện này, ngươi muốn cái gì, liền lấy đi đi, chúng ta cái gì cũng không cần.
Huyền Kiệt giờ phút này lại đột nhiên mở lời.
- Muộn!
Mục Vân rút kiếm, vọt thẳng ra, một chiêu Nhất Kiếm Tam Tiên Nguyên, tam đạo kiếm khí trực bức hai người.
Giờ khắc này, Chu Xảo Nhi đứng trước người Huyền Kiệt, hừ lạnh một tiếng, tay ngọc nhô ra, một hỏa châu bất ngờ xuất hiện.
Trong nháy mắt kia hỏa châu tử xuất hiện, trong mắt Mục Vân lại mang theo một tia mừng rỡ.
- Châu tốt, không tệ, ta thu.
Mục Vân sâm nhiên cười một tiếng, bước ra một bước.
Tiếng bang bang bỗng nhiên vang lên, hỏa châu lúc này giống như gặp được khắc tinh, tốc độ xoay tròn càng ngày càng chậm.
Mục Vân nhấc tay, thu hỏa châu kia vào trong tay.
Pháp bảo của Chu Xảo Nhi đơn giản bị Mục Vân nắm giữ trong tay.
- Còn có thủ đoạn gì nữa, thi triển đi ra đi.
Nhìn hai người, Mục Vân nuốt hỏa châu vào trong bụng, gia tăng hỏa nguyên lực lượng Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình của mình.
Thấy cảnh này, Chu Xảo Nhi triệt để trợn tròn mắt.
Kia thế nhưng là hỏa châu mình cất công tập hợp đủ chín chín tám mươi mốt loại địa hỏa, tạo thành bách linh, thế nhưng giờ phút này cứ như vậy bị Mục Vân nuốt...
Cho tới giờ khắc này, Chu Xảo Nhi và Huyền Kiệt hai người đột nhiên hiểu rõ, tựa hồ hai người liên thủ cũng không thể nào là đối thủ của Mục Vân.
Cảm giác thất bại để hai người biết, hiện tại nhất định phải đào tẩu.
- Bây giờ muốn chạy? Có chút muộn.
Mục Vân mỉm cười, trường kiếm giết ra.
Hiện nay hắn cách Sinh Tử cảnh ngũ trọng chỉ kém một tia lĩnh ngộ cùng thể nghiệm.
Huyền Kiệt này nhìn qua chỉ mạnh hơn Bạch Thương một cảnh giới, lại là không thấy được, mình cơ hồ tương đương với mạnh hơn Bạch Thương một cảnh giới.
Mà Huyền Kiệt tự tin một cái thái quá.
- Nhất Kiếm Lục Tiên Nguyên.
Nhìn thấy hai người muốn chạy trốn, trong mắt Mục Vân xuất hiện sát cơ.
Tiếng lốp bốp lúc này vang lên.
Sáu đường kiếm khí bao phủ hai người, khiến cho hai người vào giờ phút này căn bản không đường có thể trốn.
Vụt một tiếng vang lên, mất đi pháp bảo của mình, Chu Xảo Nhi đối mặt kiếm tâm cường hoành của Mục Vân, căn bản không có chút lực phản kháng.
Cánh tay không cẩn thận bị một đạo kiếm khí chém trúng, Chu Xảo Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể ngã xuống phía sau.
- Xảo Nhi!
Thấy cảnh này, Huyền Kiệt hừ một tiếng, xông lên lên.
Mục Vân cho dù lợi hại hơn nữa, cũng vẻn vẹn là Sinh Tử cảnh tứ trọng, hắn có cảnh giới mạnh hơn Mục Vân, căn bản không cần sợ.
- Đúng, ngươi không có gì có thể sợ, ta làm gì sợ ngươi?
Nhìn Mục Vân, Huyền Kiệt hừ nhẹ một tiếng, giết ra.
Dần dần, một bóng mờ xuất hiện quanh người Huyền Kiệt, thân là đệ tử kiệt xuất Huyền Vũ môn, bản thân hắn có năng lực phòng ngự rất mạnh.
Cho dù Mục Vân là kiếm khách có công kích chí cường, hắn vẫn là Huyền Vũ phòng ngự chí cường đây.
Một Huyền Vũ hình thể cao lớn phía sau lúc này chợt lóe tứ chi, mai rùa có từng đường vân lóng lánh nhàn nhạt ánh sáng, lúc này ánh sáng trở nên mịt mờ u ám.
Phanh...
Mục Vân chém tới một kiếm, một tiếng bang vang lên, một kiếm kia, sáu đường kiếm khí còn lại bốn đường, toàn bộ chém vào.
Thế nhưng kiếm này cũng không có trảm phá phòng ngự của Huyền Kiệt.
Thấy cảnh này, Mục Vân càng hơi sững sờ.
Thế mà không có phá.
Thực sự nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận