Vô Thượng Thần Đế

Chương 1261: Cửu sinh cửu thế (1)

- Được!
Vừa dứt lời, đám người một đường tiến lên, tốc độ không nhanh không chậm, duy trì cảnh giác.
Tê tê...
Ngay thời điểm mọi người đang tiếp tục tiến lên, từng tiếng tê tê vang lên.
- Đằng vân cự mãng!
Nương theo Huyết Vô Tình vừa dứt lời, hưu hưu hưu tiếng xé gió vang , những cự mãng kia bắt đầu vọt lên.
- Giết!
Quát khẽ một tiếng, đám người vọt thẳng ra.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Ma Thiên Đại Đế cùng Ma Yểm Đại Đế hai người mang theo đám người Cự Ma nhất tộc cũng gặp được một đợt hư tiên thú công kích.
Những hư tiên thú kia, thân thể khổng lồ, trên người mọc đầy răng nanh, miệng càng phun ra huyết vụ, nhìn hai cái răng dài như xương cá, thân thể giống heo, thế nhưng tốc độ chạy lại hoàn toàn không giống như heo, trên dưới toàn thân càng mang theo một cỗ khí thế mênh mông làm người sợ hãi.
- Thiếu chủ cẩn thận!
Ma Thiên Đại Đế rít lên một tiếng, bước ra một bước.
Một tiếng “Bang” vang lên, mặt đất vỡ ra từng khúc.
- Những súc sinh này, rốt cuộc là thứ gì?
Thấy cảnh này, Ma Phàm chỉ cảm thấy âm thầm sợ hãi.
Nếu không phải hai vị Đại Đế ở đây, dùng tu vi Sinh Tử cảnh nhị trọng của hắn, đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
- Nơi đây xem ra nguy hiểm không hề tầm thường, bất quá cũng hẳn là tồn tại bảo tàng mới đúng!
Ma Yểm Đại Đế mở lời:
- Chút cung điện phía trước kia, bên trong mặc dù tồn tại hết thảy đồ tốt, trên cơ bản đều không có mấy món còn tinh hoa, khó mà tìm ra đồ tốt có giá trị đặc biệt.
- Tòa đại điện này, là địa phương duy nhất nhìn không giống bình thường bên trong Khổ Thiên điện.
- Đã như vậy, chúng ta mau mau giải quyết những thứ chó chết này, sau đó tiếp tục tiến lên.
- Ừm!
Vừa dứt lời, mấy người tăng tốc, lần nữa xung phong.
Cùng nhất thời, võ giả Thiên Bảo tiểu thế giới cùng Tứ Phương tiểu thế giới cũng gặp được chặn đánh.
Trên phiến đại lục này, tựa hồ khắp nơi đều cất giấu nguy cơ, để người khó lòng phòng bị.
Mặc dù như thế, trong lòng mọi người vẫn cảm giác được lực hấp dẫn lớn lao ở phía trước, hấp dẫn bọn hắn tiếp tục tiến lên.
Mà đổi thành một bên, bọn người Mục Vân giải quyết hết những cự mãng lần nữa tiến lên, lại đi tới một chỗ thung lũng.
Đưa mắt nhìn lại, sơn cốc mở miệng hai đầu, thế nhưng trong lại mọc đầy các loại tiên hoa và cỏ dại.
Chỉ nhìn một chút, đám người không cách nào kềm chế vui sướng trong lòng.
- Thiên Ngọc Vạn Linh Hoa.
- Huyết Khô Hồi Thảo.
- Cửu Biện Linh Chi.
Nhìn từng hoa thảo hình thái khác nhau, tất cả mọi người cảm giác được tim đập nhanh.
Những hoa thảo này quả thực là thiên tài địa bảo rất cường đại.
Toàn bộ tiểu thế giới mênh mông, những vật này, mỗi một gốc, xuất ra đều là bảo vật vô giá.
Thế nhưng ở chỗ này lại là liên miên sinh trưởng trước mặt bọn hắn, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Không nên động.
Nhìn đám người muốn tiến đến ngắt lấy, Mục Vân mở miệng quát.
- Thế nào rồi?
- Trước không nên động, cẩn thận có ngoài ý muốn xảy ra.
Mục Vân ngăn cản đám người, mình đi tới phía trước.
Nhìn qua sơn cốc này càng giống như hai loan nguyệt sát nhập vào, tạo thành một khối, bao vây những linh hoa linh thảo này, dùng cái này hội tụ thiên địa linh khí, tưới nhuần các tiên thảo.
Hắn luôn cảm giác, cảnh tượng trước mắt nhìn rất nguy hiểm.
Vừa bước một bước vào đến trong sơn cốc, cũng không có gì khác thường xuất hiện.
Mục Vân lần nữa sải bước ra, cẩn thận từng li từng tí nhìn bốn phía.
Chỉ là, thẳng đến khi Mục Vân đi đến trung ương, cũng không có cảm giác ra bất kỳ nguy cơ gì.
- Mọi người tiếp tục ngắt lấy đi.
Mục Vân xoay người, vừa mới nói một câu, sắc mặt lại nháy mắt biến đổi, cả người tê liệt ngã xuống trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
- Sư tôn!
- Chớ vào!
Mục Vân cơ hồ gầm thét lên:
- Trận pháp, tuyệt đối đừng tiến vào.
Trong nháy mắt Mục Vân vừa dứt lời, cả người giống như bị rút khô hết thảy khí lực, tê liệt nằm trên mặt đất.
Mà cùng lúc đó, một bên sơn cốc, như là vị trí trung tâm loan nguyệt, hai đạo ánh sáng bao phủ lại thân thể Mục Vân.
Trong chốc lát, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể triệt để mất đi ý thức.
Một khoảnh khắc nào đó, hai mắt Mục Vân đột nhiên mở ra.
Trước mắt, cảnh tượng thay đổi, hết thảy, không còn ở phía trên thảo nguyên hoang vu.
Ngược lại là ở bên trong một tòa phủ đệ.
Thời khắc này Mục Vân thân mang một kiện hỉ phục của tân lang, mà đối diện của mình chính là Tần Mộng Dao.
- Dao nhi...
Nhìn thấy Tần Mộng Dao, sắc mặt Mục Vân vui mừng.
- Phu quân, hiện tại, chàng nên gọi ta... Nương tử mới đúng.
Tần Mộng Dao cúi đầu xuống, sắc mặt thẹn thùng.
- Nương tử... Nương tử...
Trong lòng Mục Vân tràn đầy kích động.
- A...
Chỉ là cúi đầu xuống, đang muốn hôn lên đôi môi mềm mại khiến người mê huyễn kia, bên ngoài gian phòng, một tiếng hô hoán thê thảm lại đột nhiên vang lên.
Một tiếng “bang” vang lên, toàn bộ đại môn bị đá bay ra ngoài.
Một thân ảnh, té ngã trên đất.
- Phụ thân!
Nhìn thấy một cỗ thi thể kia, Mục Vân triệt để trợn tròn mắt.
Đó chính là phụ thân của mình - Mục Thanh Vũ, chỉ là giờ khắc này Mục Thanh Vũ một thân phục sức thương nhân, máu tươi trên lưng tích táp chảy xuôi.
- Hắc hắc, Mục đại công tử, Mục gia ngươi thân là đệ nhất đại gia tộc của tiểu trấn chúng ta, thật đúng là giàu đến chảy mỡ, bất quá hôm nay, chúng ta cần phải hảo hảo cướp đoạt một phen.
- Ngươi dám!
Mục Vân khẽ quát một tiếng, sải bước ra, đánh ra một quyền.
Phanh...
Chỉ là, đánh tới hai quyền, cả khuôn mặt Mục Vân đỏ lên, răng rắc một tiếng, tiếng vang lên từ phía trên cánh tay của hắn.
Mục Vân lúc này trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía trước.
- Mục thiếu gia, ngươi là con mọt sách, tài giỏi nhỉ?
Đại hán đầu lĩnh ha ha cười nói:
- Bất quá mỹ kiều nương này của ngươi, ta thấy thân thể ngươi quá yếu, cũng không có khả năng hầu hạ tốt nàng, đại gia ta thương xót, giúp ngươi hưởng thụ đi.
- Cút!
Nghe đến lời này, Mục Vân rít lên một tiếng.
Thế nhưng tiếng gào thét này lại mang theo một tia văn nhược.
Lực lượng! Lực lượng của ta đâu?
Mục Vân nhìn hai tay của mình bỗng nhiên ngẩn người.
Phanh...
Nhưng ngay khi đại hán to con bước ra một bước, Tần Mộng Dao giờ phút này lại vọt tới đầu giường, phịch một tiếng, đầu rơi máu chảy, ngã vào trong vũng máu.
- Dao nhi!
Hai mắt Mục Vân trừng lớn, cả người triệt để ngốc.
- Phu quân, trách ta phúc bạc, chỉ có thể làm thê tử của ngươi một ngày...
Tần Mộng Dao vừa dứt lời, triệt để không một tiếng động.
- Không!
Mục Vân ngửa mặt lên trời gào rít giận dữ, nhưng lại vô kế khả thi.
Nước mắt rơi xuống, giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy bộ ngực mình phập phồng, thống khổ lan tràn, vô tận đắng chát dâng lên từ đáy lòng của hắn.
- Vân nhi, chạy mau.
Ngay tại giờ phút này, một mỹ phụ từ ngoài cửa chạy vào.
- Mẫu thân.
- Được đó được đó, chết một mỹ nữ, đến một mỹ phụ phong vận không tệ, các huynh đệ, giám sát chặt chẽ, đừng để nàng chết.
Đại hán to con đưa tay giữ chặt chết phụ, xoẹt một tiếng, xé tan quần áo.
- Lăn đi, ta cắn chết đám súc sinh các ngươi.
Vân Tâm Dao giờ phút này một ghé miệng vào bờ vai của đại hán, cắn xuống một miếng thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận