Vô Thượng Thần Đế

Chương 1263: Kim Cương Trường Tí Viên

Nhìn thấy bi kịch phát sinh ở trước mặt mình, nhưng lại bất lực cải biến.
Hết thảy bi kịch lấy cớ đều chỉ là biểu hiện của vô năng mà thôi.
- Hắc hắc, Mục Vân, ta không giết ngươi, huỷ bỏ kinh mạch ngươi, đoạn con đường võ học của ngươi, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi có thể như thế nào.
Nam tử kia tiến lên một bước, kiếm khí tung hoành, trong lòng Mục Vân không cảm giác được một tia đau đớn, là đắng chát tuyệt vọng.
Một thế.
Hai thế.
Tình cảnh đổi lại, đời sau Mục Vân trở thành một thư sinh, lại bởi vì thi đậu trạng nguyên, bị vu hãm trộm cắp, thất vọng một thế...
Đời thứ tư, Mục Vân trở thành một đời hoàng đế, lại bị địch quốc công phá hoàng thành, bắt sống làm tù nhân.
Thế thứ năm... thế thứ sáu... Thế thứ bảy...
Trọn vẹn chín đời, kinh lịch cửu thế khiến cho cả người Mục Vân cơ hồ sụp đổ.
Cửu sinh cửu thế, mỗi một thế, Mục Vân cơ hồ đều sống trong vô tận tra tấn cùng thống khổ cô độc cả đời.
Loại khổ kia cơ hồ làm hao mòn ý thức toàn thân hắn.
Đổi lại những người khác, bên trong cực khổ chân thật như vậy, chỉ sợ sớm đã đã triệt để mất đi bản thân.
Thế nhưng, Mục Vân không có.
- A...
Đột nhiên mở hai mắt ra, Mục Vân đột nhiên đứng dậy, một thân khí tức điên cuồng tăng vọt, hoa thảo xung quanh bị hư hao từng mảnh từng mảnh.
- Ta để trời này lại che không được mắt của ta, địa này cũng không còn cách nào trói lại hai chân của ta, rong ruổi trong thiên địa, không phải ta một thế tiên Vương Mục Vân không thể.
Rít lên một tiếng, khí tức điên cuồng bạo tăng.
Trong chớp nhoáng, Mục Vân đi qua cửu sinh cửu thế lịch luyện, càng thêm nhìn thoáng sinh tử.
Nhận biết về sinh tử, lại lần nữa cảm động.
Sinh Tử cảnh ngũ trọng.
Khí tức biến hóa, không thể ẩn tàng.
Thấy cảnh này, đám người lúc đầu lo sợ lại biến thành kinh ngạc.
- Trận pháp thật lợi hại.
Mục Vân giờ phút này lại nhịn không được thở dài một hơi.
Cửu sinh cửu thế, mỗi một thế kinh lịch, quả thực đều có thể phá vỡ phòng tuyến đáy lòng của người ta, để người không nhịn được muốn tự sát.
Thế nhưng mỗi một thế, Mục Vân cho dù gia đình diệt vong, thê ly tử tán, tông môn bị diệt, dù mình biến thành phế nhân, biến thành khất cái, biến thành tù nhân, nhận hết khuất nhục, nhận hết cực khổ, hắn cũng không có nghĩ tới tử vong.
Không thể không nói, đại trận này, thực sự lợi hại.
Hư ảo trải qua lại không kém chân thực bao nhiêu.
Trước mắt, khắp núi trong cốc linh hoa linh thảo, đối với bọn hắn mà nói, không phải rất mê người, sơ sẩy một cái, chính là sẽ bị hấp dẫn, bước vào bên trong trận pháp, bị thu lấy tâm hồn.
Trở thành vong hồn phía dưới cửu sinh cửu thế.
- Vào đi!
Mục Vân thở ra một hơi nói:
- Những linh thảo và linh dược này có giá trị cực cao, hái toàn bộ đi.
- Ừm!
Lập tức, đám người Huyết Minh bắt đầu bận rộn.
- Sư tôn, ngài không có sao chứ?
Diệp Thu nhìn Mục Vân sau khi đột phá, tựa hồ không có một tia mừng rỡ, ngược lại cảm giác rất đồi phế, lo lắng nói.
- Không sao đâu!
Mục Vân khẽ mỉm cười, nhìn Diệp Thu nói:
- Tiểu Thu tử, ngươi còn sống, thật tốt.
- ...
Nghe đến lời này, Diệp Thu ngẩn người, không biết nên cao hứng hay nên khóc rống.
Đám người bắt đầu cẩn thận từng li từng tí hái linh dược, càng về sau dần dần yên lòng, bắt đầu nhanh chóng ngắt lấy.
Mục Vân lại ngồi ngay ngắn một bên, bắt đầu điều chỉnh tâm tình của mình.
Cho dù ý chí hắn cực kỳ kiên định, thế nhưng dưới loại tình huống này, có thể kiên trì cửu sinh cửu thế trắc trở đã phi thường khó được, muốn lại cười đùa tí tửng, căn bản không thực tế.
Nhìn thấy đám người sắp hoàn tất, Mục Vân nhìn về phía trước, yên lặng nói:
- Khiêu chiến chân chính hẳn là ở ngay phía trước, Khổ Hải Thiên Tôn, không hổ là cường giả đỉnh cao mấy vạn năm trước phía trên đại lục.
- Sư tôn...
- Đi thôi!
Đám người tiếp tục tiến lên.
Lần này ngăn cản, chẳng những không có khiến cho Mục Vân bị thương, ngược lại khiến cho hắn lĩnh ngộ sinh tử cao hơn một trọng, đến Sinh Tử cảnh ngũ trọng.
Nhưng phía trước sẽ là cái gì, chính Mục Vân cũng không xác định.
Một đường tiến lên, lần này, đám người trọn vẹn đi hơn nửa canh giờ lại không có gặp được bất kỳ nguy cơ gì.
Cuối cùng, mọi người đi tới trước một vùng núi.
Phía trên toàn bộ hoang nguyên, khắp nơi đều là đất bằng, một ngọn núi này, đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao khoảng chừng vạn mét, phía trên bao phủ bên trong sương mù nồng đậm, khiến người căn bản không có cách thấy rõ dung mạo trong đó.
Núi.
Nơi này thế mà lại xuất hiện một ngọn núi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.
Mà cùng lúc đó, lần lượt từng thân ảnh cũng xuất hiện ở chân núi.
Đám người Linh Bảo tiểu thế giới, đám người Cự Ma tiểu thế giới cùng với đám người Tứ Phương tiểu thế giới.
Nhìn những người kia trên mặt mang theo kinh hỉ, Mục Vân biết, chỉ sợ bọn họ lần này thu hoạch cũng không nhỏ.
- Mục minh chủ!
- Diệu Hàn tiền bối!
Diệu Hàn chính là tộc trưởng Diệu gia đương nhiệm, cảnh giới Sinh Tử cảnh thất trọng, cũng là người dẫn đội Diệu gia lần này, trừ Diệu Thiến vị lão tộc trưởng này ra, Diệu Hàn xem như người có quyền nói chuyện tối cao bên trong Diêu gia.
- Xem ra lần này Diệu tộc trưởng thu hoạch không nhỏ.
Diệu Hàn khẽ cười nói:
- Trong này nguy cơ trùng trùng, thế nhưng thiên tài địa bảo đúng là không ít, một đường đi tới, cũng coi như thu hoạch một chút, bất quá cũng tổn thất một vài nhân thủ.
- Xem ra mọi người thu hoạch cũng không tệ đâu.
Nhìn một bên khác, đám người Cự Ma tiểu thế giới cùng với mọi người Tứ Phương tiểu thế giới hiện ra vẻ mặt, Mục Vân khẽ cười nói.
- Ừm!
Diệu Hàn vừa dứt lời, xoay người, nhìn về núi cao phía trước.
- Núi này cao vạn trượng, xuất hiện thực sự kỳ quái, không biết bên trong đến cùng là cái gì?
- Đi lên nhìn một chút chẳng phải sẽ biết.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Diệu Hàn nhẹ gật đầu.
- Không bằng cùng một chỗ? Lão tộc trưởng không ở đây, Huyết Minh và Thiên Bảo tiểu thế giới liên thủ, bớt một số người sẽ gây bất lợi cho Mục minh chủ.
- Tốt!
Một bên khác, nhìn Diệu Hàn nói nhỏ cùng với Mục Vân, trong mắt Thanh Bàng, Huyền Thiên mấy người đầy là khinh thường.
- Huyền Kiệt cùng Chu Xảo Nhi ở nơi nào, dọc theo con đường này cũng không thấy hai người bọn họ, sẽ không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn đó chứ?
Huyền Thiên có phần lo lắng nói.
- Hẳn là sẽ không.
Chu Yên nói: - Hai người bọn họ tựa hồ một mực đi cùng một chỗ, có thể là đang tìm kiếm bên trong một tòa đại điện nào đó còn chưa trở về, sau khi đi ra ngoài lại tìm bọn hắn đi.
- Ừm!
Thanh Bàng ngẩng đầu, nhìn núi cao phía trên, chậm rãi nói:
- Ngọn núi này nhìn qua nguy nga bất phàm, dường như do người làm, lại tựa hồ là tự nhiên mà thành, thế nhưng bên trên hoang nguyên này, sao có thể xuất hiện núi cao, chúng ta vẫn cẩn thận một chút.
- Tốt!
Bạch Nhận rất ít nói chuyện, lần này khó được nói:
- Trên đường tới, chúng ta gặp được không ít đồ tốt, thế nhưng gặp được không ít phiền phức, phía trên ngọn núi này, nếu có đồ tốt, phiền phức, nhất định cũng không ít.
- Ừm, mọi người chú ý một ít.
Nhân mã bốn phe trong lúc ma quyền sát chưởng, đã chuẩn bị lên sơn.
Nhưng giờ phút này lại giữa lẫn nhau có một khoảng cách, tựa hồ lo lắng đối thủ đột nhiên xuất kích, khó lòng phòng bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận