Vô Thượng Thần Đế

Chương 1277: Lộn xộn đến mà đến (1)

- Bất quá nếu Bạch Nhận đạt được bảo tàng, khẳng định sẽ rời khỏi nơi này, chúng ta đi ra ngoài trước chờ đợi.
- Nếu không phải hắn lấy được bảo tàng, dù sao cũng nên lộ diện, ta còn không tin, hắn sẽ vô duyên vô cớ biến mất.
Vừa dứt lời, đám người Tứ Phương tiểu thế giới hướng đi ra ngoài đại điện.
Mà cùng lúc đó, một bên khác.
Diệu Thiến nhìn Mục Vân nói:
- Ngươi không sao chứ?
- Còn tốt!
Mục Vân đau thương cười nói:
- Chỉ là nhận một ít tổn thương, còn không đến mức muốn mạng.
- Ừm, chúng ta cũng ra ngoài đi, nơi này cũng không an toàn, nếu như chiến sĩ giáp vàng lao ra, bên ngoài lại thêm Thôn Thiên Hổ, nội ngoại giáp công, chúng ta muốn chạy, cũng khó khăn.
- Ừm!
Vừa dứt lời, đám người cũng đi ra ngoài phía đại điện.
Một chuyến đi cũng không tính là không thu hoạch được gì.
Từng người trong đám người trước đó cũng thu hoạch không nhỏ ở bên trong các cung điện bên ngoài.
Trước mắt quan trọng nhất là, con Thôn Thiên Hổ bên ngoài kia phải chăng còn ở nơi đó chờ đợi bọn hắn đi ra.
Một đoàn người cẩn thận từng li từng tí lao nhanh ra bên ngoài đại điện.
Mà cùng lúc đó, trên núi cao, đỉnh núi, một đạo thân ảnh mặc hắc bào, một Tiểu Bạch Hổ híp hai mắt trên bờ vai lẳng lặng bất động.
- Đi rồi sao?
Nhìn những thân ảnh kia rời đi, Mục Thanh Vũ đứng tại chỗ, mỉm cười, nhảy xuống.
Rống...
Một tiếng gầm vang lên, Thôn Thiên Hổ đột nhiên bị bừng tỉnh, giương nanh múa vuốt, toàn bộ thân thể cũng không ngừng hạ xuống.
Bịch một tiếng vang lên, thân thể Mục Thanh Vũ rơi xuống đất chỗ sâu trong động, dọc theo thông đạo, tiến vào bên trong cổ mộ.
Giờ khắc này, chiến sĩ giáp vàng đã đình chỉ truy tìm bọn người Mục Vân, ngược lại trở lại chỗ quan tài của mình, thành thành thật thật nằm xuống.
Trong nháy mắt Mục Thanh Vũ đi vào, chiến sĩ giáp vàng đột nhiên lần nữa phá quan tài mà ra.
Nhìn Mục Thanh Vũ, trong hai mắt chiến sĩ giáp vàng mang theo địch ý nồng đậm.
- Chức trách của ngươi đã hoàn thành.
Mục Thanh Vũ nhìn chiến sĩ giáp vàng, bàn tay giương lên, một đạo phù văn quỷ dị bất ngờ xuất hiện.
Trong nháy mắt phù văn xuất hiện, đập tới trên trán kim giáp hộ vệ.
Tiếng tạch tạch tạch vang lên, thân thể kim giáp hộ vệ lúc này vặn vẹo, cuối cùng hóa thành bộ dáng một cái chìa khóa, vững vàng rơi xuống trong tay Mục Thanh Vũ.
Cầm chiếc chìa khóa, Mục Thanh Vũ đi đến bên cạnh quan tài, đưa tay đem chìa khoá cắm vào dưới đáy quan tài.
Tiếng răng rắc răng rắc vang lên, dưới đáy quan tài xuất hiện một luồng ánh sáng.
Trong nháy mắt nhìn thấy ánh sáng, Mục Thanh Vũ đứng dậy, thẳng tắp đi vào trong quan tài.
Oanh...
Tiếng oanh minh vang lên, toàn bộ quan tài lúc này triệt để kết hợp.
Thôn Thiên Hổ đứng trên bệ đá trước đó, sững sờ nhìn một màn, đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng bổ nhào vào phía trên quan tài, ô ô rống lên.
- Tiểu Bạch, ta cần bế quan một đoạn thời gian, ngươi ở chỗ này chờ ta, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến đến.
Gọng nói Mục Thanh Vũ đạm mạc vang lên trong quan tài, Thôn Thiên Hổ yên tĩnh trở lại.
Xung quanh toàn bộ quan tài có từng tia sáng màu đen tràn ngập ra, khuếch tán đến bốn phía.
Trong chớp nhoáng này, toàn bộ sơn phong vạn mét bắt đầu oanh sập.
Từng tiếng ầm ầm, cho dù bên ngoài vạn mét vẫn y có thể nghe được rõ ràng.
- Sập rồi?
Đám người chưa rời đi rất xa, nghe được tiếng động phía sau, dõi mắt nhìn lại, kinh ngạc đến ngây người.
Bọn hắn thế nào cũng không nghĩ ra, sơn phong thế mà sập xuống.
- Lần này, hết thảy đều sẽ bị vùi lấp.
Diệu Thiến đại sư thở dài một hơi nói.
Trong lòng mọi người mặc dù sáng tỏ, thế nhưng thấy cảnh này vẫn thổn thức không thôi.
Khổ Thiên điện này tựa hồ hết thảy sớm đã bị tính toán kỹ.
Bọn hắn chuyến này tiến vào, giống như mở ra bảo tàng, nhưng bảo tàng chân chính có thể tới tay lại là ít càng thêm ít.
Đây hết thảy, không người biết được.
Mà để bọn hắn kinh ngạc chính là, ra khỏi đại điện cũng không nhìn thấy Thôn Thiên Hổ, một đường cẩn thận từng li từng tí đi tới lối ra Khổ Thiên điện, bọn hắn càng không nhìn thấy cái bóng của Thôn Thiên Hổ.
Thế nhưng giờ khắc này, cửa lớn Khổ Thiên điện vạn mét lại đang mở rộng, tựa hồ đang vui vẻ đưa tiễn bọn hắn rời đi...

Thời gian qua đi một tháng, Tứ Phương tiểu thế giới triệt để an ổn xuống tại vị trí Thiên Kiếm sơn ở Tây Vực trước kia.
Mà Diệu Thiến đại sư dẫn theo đám người Linh Bảo tiểu thế giới cũng dàn xếp xong xuôi.
Được Mục Vân an bài tại một hòn đảo gần Lạc Hồn đảo sinh hoạt.
Cự Ma tiểu thế giới thì vẫn ở Ma tộc phương bắc.
Thời gian một tháng trôi qua, tâm tình Phương Thông Không lại càng ngày càng hỏng bét.
- Một tháng đều đã đi qua, vì cái gì Bạch Nhận còn chưa trở về?
Giọng nói Phương Thông Không mang theo phẫn nộ, quát:
- Phế vật, chuyến này mang các ngươi đến là vì tìm tam đại bí tàng, hiện tại thế nào? Mặt đều bị các ngươi làm mất hết.
- Khổ Thiên điện kia chúng ta đi là khí thế dường nào, thế nhưng về sau lại nhìn, lại càng khép kín, mà lại về sau, bất kể như thế nào, đều mở không ra.
Sắc mặt Thanh Bàng khổ sở nói:
- Mà chúng ta một mực phái người đóng giữ ở nơi đó, thế nhưng tuyệt không nhìn thấy có người đi ra từ bên trong.
- Ý của ngươi là... Bạch Nhận căn bản không ở bên trong Khổ Thiên điện? Chẳng lẽ gia hỏa này đạt được bảo bối, chạy rồi?
Sắc mặt Phương Thông Không âm trầm.
Hiện tại chỉ có hai loại khả năng.
Thứ nhất, Bạch Nhận đạt được bảo bối, chạy trốn, muốn che giấu, dựa vào những kia bảo vật tăng tu vi đến cảnh giới Tiên nhân, loại tình huống này, chỉ có thể nói bảo vật kia là vô giá, để Bạch Nhận là cường giả cảnh giới Sinh Tử cảnh thất trọng cũng không thể từ chối.
Thứ hai, chính là Bạch Nhận đã chết.
Thế nhưng Bạch Nhận chết rồi, ai có thể giết chết hắn?
Trừ cấp bậc tam đại Tôn Giả, ai còn có thể giết chết hắn.
Phương Thông Không vô ý thức bài trừ loại khả năng thứ hai.
Bạch Nhận chết rồi, làm sao có thể, trừ phi Diệu Thiến và Ma Kiệt Luân hai người liên thủ, nếu không muốn giết chết Bạch Nhận, thực sự quá khó.
Vô ý thức bài trừ loại khả năng thứ hai, Phương Thông Không chỉ hoài nghi Bạch Nhận mang theo bảo vật chạy mất.
- Đáng ghét!
Phương Thông Không quát:
- Động viên hết thảy lực lượng Tứ Phương tiểu thế giới, tìm Bạch Nhận, ghi nhớ, yên lặng tìm.
- Vâng!
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân cũng không biết nội tâm Phương Thông Không giờ phút này suy nghĩ cái gì.
Bên trong Huyết Minh, từ lần trước trở về về sau, lại toàn bộ đại động viên.
Toàn bộ Huyết Minh tiến hành bế quan dài đến một tháng, vừa bế quan, bên trong Thương Hoàng tiểu thế giới ngược lại là phát sinh không ít chuyện.
Ngũ Độc tiểu thế giới, Đấu Khải tiểu thế giới, Luân Hồi tiểu thế giới, Thánh Quang tiểu thế giới, Ma Ngọc tiểu thế giới, Vô Cực tiểu thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận