Vô Thượng Thần Đế

Chương 1284: Không tiến tắc thối (1)

Cùng lúc đó, thân ảnh Mục Vân cùng Vô Cực Lưu Vân tương giao, tiếng nổ đùng đoàng trống rỗng mà đến để người ta chỉ cảm thấy trong thiên địa chỉ còn lại hai người.
- Hỗn long ngâm!
- Ngâm cái đầu của ngươi.
Vô Cực Lưu Vân lần nữa giết ra, một thương Mục Vân lại không nói hai lời, kiếm ra, khí tức quy về hư không nhất thời tràn ngập.
Trong chớp nhoáng này, Vô Cực Lưu Vân đột nhiên cảm giác được một tia nguy hiểm.
- Ngươi cho rằng ta đang chân chính giao thủ với ngươi? Miểu sát ngươi không thành vấn đề, nhưng ta sợ vị Thiên Minh trưởng lão kia của ngươi xuất thủ ngăn cản thôi.
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Hiện tại, hắn ngược lại muốn ngăn cản thế nhưng không kịp.
Thi triển Tam Nguyên Quy Nhất Kiếm, cả người Mục Vân lúc này như một tôn Kiếm Thần.
Kiếm ra, giết người.
Phù một tiếng vang lên, một kiếm kia lao qua cổ Vô Cực Lưu Vân, máu tươi ngăn không được phun trào, Vô Cực Lưu Vân lại một câu cũng nói không nên lời.
Bàn tay Mục Vân bắn ra, một vòng lửa nhảy ra, âm vang một tiếng vang lên, vòng lửa bao vây toàn bộ thân thể Vô Cực Lưu Vân, căn bản không cho Vô Cực Lưu Vân cơ hội chạy trốn.
Trong chớp nhoáng này, tiếng gào thét vang lên.
- Lưu Vân!
Nghe được một tiếng gào thét kia căn bản không giống như hô lên từ cuống họng, ngược lại giống từ trong chân hồn lao ra, Vô Cực Thiên Minh triệt để sững sờ.
Thân ảnh xông lên, bay ra.
Ngay tại giờ phút này, một thân ảnh lại hướng thẳng đến hắn đập tới.
Vô ý thức, Vô Cực Thiên Minh nhô ra hai tay, tiếp thân ảnh kia vào trong ngực, thế nhưng nhìn nhìn thấy khuôn mặt Vô Cực Lưu Vân dữ tợn, cùng với hai mắt trừng lớn sít sao.
- A...
Nhìn thấy thi thể Vô Cực Lưu Vân, hoàn toàn không cảm giác được lực lượng chân hồn bên trong thân thể Vô Cực Lưu Vân, Vô Cực Thiên Minh triệt để giận.
- Mục Vân, ngươi muốn chết!
Hét lớn một tiếng, Vô Cực Thiên Minh lao thẳng tới Mục Vân, muốn lấy tính mệnh của Mục Vân.
Nhìn thấy Vô Cực Thiên Minh phóng tới Mục Vân, một bên khác, Diệp Thu lắc mình một cái, xuất hiện ở trước mặt Mục Vân.
Oanh...
Giữa hai người, song chưởng đối nhau, lực lượng đen nhánh cùng ánh sáng tinh thần khuếch tán ra, tiếng nổ đùng đoàng nổ vang, hai thân ảnh vừa chạm vào tức lui ra.
Một chưởng này va nhau, hai người thế mà bất phân cao thấp.
Thấy cảnh này, Hắc Sơn đến từ Ngũ Độc tiểu thế giới, cùng với Diệp tiên sinh đến từ Tứ Phương tiểu thế giới ở một bên khác đều suy nghĩ xuất thần, nhìn nhau một cái.
Diệp Thu này, bọn hắn có nghe thấy, chính là một đồ đệ do Mục Vân thu được, chỉ là tên đồ đệ này trước đó đúng là bước vào đến cảnh giới thất trọng, thế nhưng Vô Cực Thiên Minh là ai?
Bên trong toàn bộ Vô Cực tiểu thế giới, có thể nói là võ giả Sinh Tử cảnh thất trọng gần với Vô Cực Ngạo Thiên.
Nhưng giờ khắc này, thế mà so chiêu ngang cơ với Diệp Thu.
Không phải Vô Cực Thiên Minh yếu, mà là Diệp Thu trở nên mạnh hơn.
Vừa mới qua đi bao lâu thời gian, Diệp Thu tiến bộ cũng có thể xưng thần tốc.
Tiến bộ và đề thăng bực này chính là Diệp tiên sinh và Hắc Sơn cũng không dám nói có thể thắng dễ dàng.
Cả người Vô Cực Thiên Minh càng đứng tại chỗ, suy nghĩ xuất thần.
Vừa rồi một kích so cùng Diệp Thu, loại lực lượng kia, liên tục không dứt, mà lại như giòi trong xương, càng tạo thành quấy nhiễu cực kỳ nghiêm trọng đối với bản thân hắn.
Gia hỏa này, thể chất đặc thù, ngay cả thực lực cũng biến thành cường hoành.
- Sư tôn, ngài không có sao chứ?
Diệp Thu đứng ở phía trước Mục Vân, mở miệng hỏi.
- Không sao cả.
Mục Vân hô thở ra một hơi, nụ cười trên xuất hiện mặt.
- Xem ra Vô Cực tiểu thế giới cũng thích làm loại chuyện chơi xấu này.
- Mục minh chủ, chỉ là so tài luận bàn, làm gì hạ sát thủ!
Sắc mặt Vô Cực Thiên Minh âm trầm nói.
- Ồ? Bất quá ta nhớ, quy củ trước kia đã sớm định ra, chẳng lẽ Thiên Minh trưởng lão cho rằng Mục Vân ta phá hư quy củ? Nói sinh tử bất luận, vừa rồi Vô Cực Lưu Vân cũng không có mở miệng nhận thua, chết rồi... Có thể trách ta sao?
- Ngươi...
- Người đâu, thu linh tinh.
Mục Vân lại mặc kệ, sai người thu chục tỷ cực phẩm linh tinh giống như núi kia bỏ vào trong túi.
Xoay người, nhìn Phương Hồi Thiên cùng Độc Ngọc Tử bốn người, Mục Vân lần nữa mở lời:
- Hai vị, còn muốn so tài?
- So, đương nhiên muốn tỷ thí.
Phương Hồi Thiên nói:
- Ngươi giết người Tứ Phương tiểu thế giới ta, Phương Hồi Thiên ta sao lại bỏ qua ngươi, sinh tử bất lể thì chính là sinh tử bất ể, Vô Cực Lưu Vân không bằng ngươi, là thực lực hắn không đủ, Phương Hồi Thiên ta chắc chắn giết ngươi.
Nghe đến lời này, Mục Vân cũng không nóng giận.
Mỉm cười nói:
- Tốt, đã như vậy, ta hi vọng mọi người đưa ra tiền đặt cược, khi thua được, vì cam đoan đám người Huyết Minh ta không nhúng tay vào, vị Hắc Sơn đại thúc này của ngươi cũng không nhúng tay vào, chúng ta so tài ở trong trận pháp, ít nhất để ngươi ta đều cảm giác thoải mái khi không ai làm phiền, có thể toàn lực thi triển.
- Tùy tiện!
- Tùy tiện?
Trong lòng Mục Vân cười lạnh.
Khanh khanh khanh tiếng vang lên, trong tay Mục Vân xuất hiện chín chín tám mươi mốt lá cờ lớn.
Chín chín tám mươi mốt lá cờ lớn phi không bay lên, phía trên giữa không trung ngưng tụ thành một đại trận hình tròn, ầm vang một tiếng, đại trận rơi xuống, bao phủ bãi cát phía trước Huyết Minh.
Biến hóa này để mọi người tại đây cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trong nháy mắt một tòa đại trận rơi xuống, thủ pháp dạng này, đúng là có thể xưng thủ đoạn của trận pháp đại sư.
Tạo nghệ của Mục Vân về đại trận càng không kém.
- Trận này chỉ vây hai người chúng ta ở trận bên trong, nếu không tin, Hắc Sơn đại thúc này có thể kiểm tra, mà người ngoài muốn tiến vào từ bên ngoài trận pháp, không đánh hai ba chiêu cũng không có khả năng.
Mục Vân đứng ở bên ngoài trận pháp, nhìn Phương Hồi Thiên nói.
Mới vừa rồi hắn cân nhắc không chu toàn, nếu không phải hắn cuối cùng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chém giết Vô Cực Lưu Vân, chỉ sợ hiện tại, Vô Cực Lưu Vân nhất định bị Vô Cực Thiên Minh cứu.
Có giáo huấn vừa rồi, hắn hiện tại học ngoan một chút.
Giúp?
Lần này ai cũng đừng nghĩ nhúng tay.
Vô Cực tiểu thế giới, Tứ Phương tiểu thế giới, Ngũ Độc tiểu thế giới, tam đại tiểu thế giới, kiêng kị thế lực Tiên nhân phía sau Huyền Không sơn, không dám đi truy vấn Huyền Không sơn, có biết tin tức bí tàng hay không.
Nhưng lại đi tới trước cửa Huyết Minh kêu gào, hỏi thăm Mục Vân hắn.
Đến hỏi?
Vậy thì tới đi.
Chỉ là đã đến, vậy lưu lại một chút giáo huấn.
Giờ phút này, Mục Vân không giống với ngày xưa, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, tiểu thế giới nào cam nguyện đối địch với Huyết Minh.
Cho dù Vô Cực tiểu thế giới, bây giờ muốn nuốt vào Mục Vân hắn cũng phải châm chước liên tục, nhìn có thể không động căn cơ của mình đem Huyết Minh nuốt vào hay không.
Bước ra một bước, Mục Vân tiến vào bên trong đại trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận