Vô Thượng Thần Đế

Chương 1289: Tiến Thêm Một Bước, Sinh Tử Lục Trọng (1)

Vô Cực Ngạo Thiên giờ phút này bước ra một bước, nhìn Đế Văn, hờ hững nói:
- Ngươi cũng đừng quên, chúng ta năm người, thực lực ai đều mạnh hơn ngươi.
- Ta đương nhiên sẽ không quên, thế nhưng ta càng biết, võ đạo chi tâm là cái gì.
Đế Văn cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử Mục Vân đáp ứng lão phu một chuyện, lão phu đương nhiên phải bảo vệ tốt hắn, há có thể nói mà thất tín, hắn không thể, ta cũng không thể.
- Nói hay lắm! Ha ha...
Nhưng mà ngay tại lúc này, một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên.
Một đội nhân mã xuất hiện.
Lại có người đến!
Một đội nhân mã này, một người cầm đầu thân mang chiến giáp màu vàng kim, dáng người to lớn, nhìn rất ngạo khí.
Nhưng Mục Vân lại không biết đối phương.
- Người này là tông chủ Đấu Thiên tông - Đấu Vân Phong.
Đế Văn nhỏ giọng nói.
Đấu Vân Phong, ngày đó lúc đi ra tứ nguyên phong địa, Mục Vân từng gặp một mặt, chẳng qua lúc đó tình huống nguy cấp, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.
- Đấu Vân Phong, ngươi đến xem náo nhiệt gì?
Nhìn thấy Đấu Vân Phong xuất hiện, Ngọc Huy Nhân quát.
Đấu Vân Phong, xếp hạng thứ mười trong Thập Đại Tôn Giả, Đấu Khải tiểu thế giới, cũng một mực là một tiểu thế giới công nhận yếu nhất trong thập đại tiểu thế giới, chẳng ai ngờ rằng, Đấu Vân Phong lúc này đi ra.
- Vừa rồi Đế Văn lão đầu không phải đã nói rồi sao?
Đấu Vân Phong ha ha cười nói:
- Người không thể nói không giữ lời, ta thích Mục Vân minh chủ nói lời giữ lời, ngày đó đồ nhi ta Lạc Tuyết cứu Mục Vân một mạng, Mục minh chủ nói qua, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.
- Càng về sau, Mục minh chủ cũng một mực nói là làm, cho dù là bọn người Thiên Đô dùng lời khinh miệt hắn, hắn cũng bất kể hiềm khích lúc trước, điểm này, Đấu Vân Phong nhớ kỹ tình cảm, hôm nay, bất luận như thế nào, Đấu Vân Phong ta ở nơi này, muốn bảo vệ Mục minh chủ một mạng.
Đấu Vân Phong vừa dứt lời làm người ta cảm giác hào tình vạn trượng.
- Ngớ ngẩn!
Nghe được Đấu Vân Phong nói lời này, Ngọc Huy Nhân khẽ nói:
- Ngươi có thể ngăn trở công kích của ta sao? Ngươi và Đế Văn hai người còn có thể bảo trụ Mục Vân khi bị năm người chúng ta liên thủ hay sao?
- Nếu quả thật như thế, vậy chức vị Thập Đại Tôn Giả này còn muốn đến để làm gì?
- Muốn che giấu lòng tiểu nhân của Ngọc Huy Nhân ngươi!
Đấu Vân Phong ha ha cười nói:
- Chẳng lẽ không đúng? Ngọc Huy Nhân, ngươi cũng quá cẩn thận đi, bên trong tứ nguyên phong địa, vốn là đệ tử chém giết lẫn nhau, ngươi lại muốn trả thù, khó trách chỉ có thể là vạn năm đệ nhị.
- Kia dù sao cũng tốt hơn ngươi, vạn năm làm xe tốt ở cuối.
Đấu Vân Phong cũng không tức giận, ha ha cười nói:
- Coi như ta là vạn năm xe tốt ở cuối, đứng hàng thứ mười, thế nhưng Đấu Vân Phong ta làm việc, không thẹn lương tâm, võ đạo tiến cảnh, tương lai cũng nhất định mạnh hơn Ngọc Huy Nhân ngươi nhiều.
Trong lúc hai đại Tôn Giả nói chuyện đã triệt để ở thế đối mặt.
Trước mắt, Vô Cực Ngạo Thiên, Ngọc Huy Nhân, Luân Động Thương, Phương Thông Không, Độc Vạn Sơn năm người thể hiện rõ muốn đối phó Mục Vân.
Mà Thánh Tam Thiên, Diệu Thiến cùng với Ma Kiệt Luân ba người lại ngồi nhìn mặc kệ.
Đế Văn cùng Đấu Vân Phong hai người, lại bảo vệ Mục Vân.
Giờ khắc này, đám người Huyết Minh cũng không cách nào ngồi vững.
Huyền Nguyệt Lăng cùng Diệp Thu thủy chung đứng bên cạnh Mục Vân, không rời đi nửa bước, sợ vị Tôn Giả nào đó đột nhiên xuất thủ, tình huống không ổn.
Mà Huyết Vô Tình cùng Phong Ngọc Nhi hai người cũng theo sát phía sau.
Mọi người khác, phía dưới Sinh Tử cảnh thất trọng đều đứng ở trên tường thành.
Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã biết, Mục Vân giờ phút này quả quyết không hi vọng đám người bọn hắn tham dự đấu tranh.
Đi cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.
Sinh Tử cảnh thất trọng, huống chi là cấp bậc Thập Đại Tôn Giả động thủ, bọn hắn cũng không có tư cách tham dự.
- Mục Vân, Thập Đại Tôn Giả, ta và Phong Ngọc Nhi hai người liên thủ, có thể đối phó một người!
Huyết Vô Tình thấp giọng nói.
- Sư tôn, ta và Nguyệt Lăng cũng có thể cuốn lấy một người.
Nhìn bốn người, Mục Vân mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Chỉ là loại tình huống này, hắn biết, cho dù là hắn, tăng thêm Đế Văn cùng Đấu Vân Phong, cùng với Diệp Thu cùng Huyền Nguyệt Lăng, Huyết Vô Tình cùng Phong Ngọc Nhi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cuốn lấy ngũ đại Tôn Giả.
Thế nhưng dần dần, vẫn sẽ bị thua.
Mà ngũ đại thế lực giờ khắc này cũng có rất nhiều cao thủ Sinh Tử cảnh thất trọng cảnh giới nhất lưu ở đây.
Những người này gia nhập chiến đấu, Huyết Minh lập tức bại lui.
Cừu Xích Viêm, Nhậm Cương Cương, Lạc Thiên Vương cùng Bạt Thiên lão tổ bọn người giờ phút này đứng trên tường thành, nhìn một màn này, cũng bị kèm nén không dám thở dốc.
Vô luận là trên tường thành hay ơ dưới tường thành, bọn hắn cũng không có thể thư giãn.
Trước mắt, đám người Huyết Minh liên thủ, cho dù trên dưới một lòng, cũng căn bản không thể nào chống lại được địch nhân trước mặt.
Trong lòng Mục Vân tức giận, nội tâm phẫn hận.
Lực lượng, lực lượng còn xa xa không đủ cường đại, hắn khuyết thiếu, lực lượng Sinh Tử cảnh, còn kém rất rất xa.
Hắn không phục.
Một cỗ ý chí bộc phát ra từ bên trong thân thể Mục Vân.
Trong lúc ầm vang, khí tức cả người Mục Vân trong nháy mắt này phát sinh biến hóa nghịch chuyển.
Sinh Tử cảnh lục trọng.
Giờ khắc này, Mục Vân tiến thêm một bước, thế mà đến Sinh Tử cảnh lục trọng, quả thực không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng lại hết lần này tới lần khác phát sinh.
- Sư tôn....
- Ta không sao.
Trên mặt Mục Vân lộ ra mỉm cười.
Chiến!
Cho dù bại lại như thế nào?
Các đại tiểu thế giới đến đây muốn vị trí bí tàng, bọn hắn căn bản không xác định, mình biết bí tàng ở nơi nào, giống như hùng hổ dọa người.
Đây chính là thực lực cường đại bức bách.
Thực lực của hắn không đủ, cho nên hắn bị áp bách.
Nếu như giờ khắc này, thực lực của hắn đủ để giảo sát mọi người tại đây, cho dù lại đến mười tên Thập Đại Tôn Giả, lại ngại gì?
- Ta lại nói cho các ngươi biết.
Mục Vân đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Hai đại bí tàng khác, ta biết một chỗ, chỗ này, các ngươi tuyệt đối không thể nào tìm được, hôm nay, Mục Vân ta chết, cũng sẽ không nói cho các ngươi.
- Tiểu tử, rất có cốt khí.
Bên trong Tru Tiên Đồ, Quy Nhất lên tiếng nói.
- Nếu như ngươi có biện pháp, ngay ở chỗ này nói ít vài ba câu.
- Ta?
Quy Nhất lập tức lắc đầu nói:
- Ta đương nhiên không có cách nào, ngươi cũng đừng trông cậy vào ta giúp ngươi cái gì, ngươi chết rồi, ta sẽ ở nơi này vừa vặn có thể lần nữa lựa chọn một người càng thêm trầm ổn để ký sinh, rất tốt.
- Ngươi trông ta chết như thế.
Mục Vân hừ một tiếng, không tiếp tục để ý Quy Nhất.
- Tức giận à?
Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Ngươi xem một chút ngươi, dễ dàng tức giận như vậy, xúc động như vậy, năm đó thế nào ngồi lên vị trí Tiên Vương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận