Vô Thượng Thần Đế

Chương 1292: Hỏa Thánh Hiện Thân (1)

- Ồ?
- Ta muốn cho, các ngươi không đến cướp đoạt, ta tự sẽ cho, đại giới, chỉ là các ngươi trả giá một ít linh tinh thôi, lúc đầu, ta cũng nghĩ như vậy.
- Đã như vậy, vậy Vô Cực tiểu thế giới ta nguyện ý trả giá...
- Nhưng mà bây giờ.
Mục Vân đánh gãy lời Vô Cực Ngạo Thiên, khinh miệt nói:
- Ta cần nói cho tất cả mọi người các ngươi biết, ta không muốn cho, các ngươi xem như cứng rắn đoạt, cũng căn bản không giành được.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Vô Cực Ngạo Thiên lập tức ngẩn người.
Hắn còn không có gặp qua gia hỏa có ý tứ như Mục Vân.
- Mục minh chủ lời này có ý chính là... Ngươi cần chúng ta cho ngươi một cái hạ bậc thang, cho ngươi một bộ mặt sao?
- Sai!
Mục Vân quát:
- Ta cần chính là tôn nghiêm, quét dọn sự miệt thị mà các ngươi đối với ta, đối với Huyết Minh ta, đáng tiếc, hiện tại các ngươi xác định vững chắc sẽ không cho, bất quá không quan trọng, nếu như đã giao thủ, ta sẽ để tất cả mọi người các ngươi nhìn, nội tình Huyết Minh ta không hề đơn giản giống như mặt ngoài.
- Tôn nghiêm?
Vô Cực Ngạo Thiên nghe đến lời này, đột nhiên cười lên ha hả.
- Mục Vân ơi Mục Vân, như thế nào là tôn nghiêm? Thực lực, chính là tôn nghiêm, nắm tay người nào lớn, người đó có tôn nghiêm, ngươi cho rằng, chúng ta không cho ngươi tôn nghiêm, cứng rắn cướp đoạt sao? Nếu như Huyết Minh ngươi mạnh mẽ như Vô Cực tiểu thế giới ta, ngươi muốn tôn nghiêm gì không có?
- Cho nên, hiện tại ta sẽ để ngươi nhìn, đến cùng cái gì là tôn nghiêm.
Mục Vân lần nữa quát:
- Tôn nghiêm Mục Vân ta, là các ngươi không thể nhiễm, vĩnh viễn.
Mục Vân biết, nói về tôn nghiêm ở cái thế giới này, không khác gì thiên phương dạ đàm.
Nhưng nếu tôn nghiêm đã dựa vào thực lực tranh thủ, hắn ẽ làm cho tất cả mọi người nhìn thấy thực lực Huyết Minh, cho dù là chết, cũng là tôn nghiêm Mục Vân hắn.
- Đã như vậy, không có gì để nói nhiều!
Tính nhẫn nại sau cùng của Vô Cực Ngạo Thiên đã hết.
- Ngươi muốn tôn nghiêm của ngươi, vậy ta nói cho ngươi biết, cái ngươi gọi là tôn nghiêm, là buồn cười cỡ nào, là không chịu nổi một kích cỡ nào, là ngu xuẩn cỡ nào.
Vô Cực Ngạo Thiên vừa dứt lời, hàng trăm hàng ngàn cường giả Sinh Tử cảnh đến từ các đại tiểu thế giới trong nháy mắt trực tiếp giết ra.
Mục tiêu của bọn hắn không phải nơi khác, chính là đại trận Lạc Hồn đảo.
- Trận pháp này, có thể ngăn cản được một vị cường giả Thập Đại Tôn Giả công kích, thế nhưng có thể chống chọi được hàng trăm hàng ngàn vị Sinh Tử cảnh cường giả công kích hay không?
Vô Cực Ngạo Thiên chắp hai tay ra sau, ngạo nghễ nói.
- Gia gia, chúng ta... Chúng ta cứ như vậy trơ mắt nhìn sao?
Diệu Thanh Vân giờ phút này rốt cục nhịn không được, quát:
- Mục Vân người này trọng tình trọng nghĩa, chúng ta...
- Ngươi muốn làm cái gì?
Diệu Thiến quát:
- Ngươi cho rằng Vô Cực tiểu thế giới mấy ngàn năm qua xưng bá mấy ngàn tiểu thế giới chỉ dựa vào Vô Cực Ngạo Thiên, tên tuổi hạng nhất Thập Đại Tôn Giả thôi à?
- Thế nhưng mà... –
- Không có gì có thể là!
Diệu Thiến lần nữa quát lớn:
- Ta thừa nhận, ta và Mục Vân có giao tình không tệ, thế nhưng là khắc này, căn bản không phải thời điểm vì Huyết Minh liều mạng, đắc tội Vô Cực tiểu thế giới, cho dù là mười cái Linh Bảo tiểu thế giới trong nháy mắt cũng muốn phá diệt.
Nghe đến lời này, Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ cắn môi một cái.
- Gia gia, ta không thể ngồi thị mặc kệ!
Diệu Tiên Ngữ hừ một tiếng, trực tiếp tiến lên, chuẩn bị xuất chiến.
- Làm càn!
Chỉ là Diệu Tiên Ngữ còn chưa bước ra, một tiếng quát lớn vang lên, Diệu Thiến hất bàn tay lên, cả người Diệu Tiên Ngữ nháy mắt định tại chỗ, không cách nào động đậy.
Mà cùng một thời gian, một bên khác, Ma Phàm đồng dạng nhìn phụ thân của mình.
- Phụ thân, nếu không phải Mục Vân, chúng ta căn bản không có cách tiến vào bên trong Khổ Thiên điện, chẳng lẽ ngài liền...
- Bên trong Khổ Thiên điện?
Ma Kiệt Luân ha ha cười nói:
- Khổ Thiên điện, là Cự Ma nhất tộc ta dùng năm mươi ức cực phẩm linh tinh mua được, quản Mục Vân hắn chuyện gì?
- Mà ngươi lại nhìn Huyết Minh, so sánh lại một tháng trước đó, quả thực là long trời lở đất, vì cái gì?
Lông mày Ma Kiệt Luân nhíu lên, nói:
- Xem ra bảo bối bên trong hai cái lô đỉnh khác trước kia không phải bị Phương Thông Không bên kia lấy đi, mà là bị Mục Vân lấy đi, tiểu tử này, bây giờ suy nghĩ một chút, quả nhiên hiềm nghi rất lớn.
- Mà xem như hắn lấy đi, Khổ Thiên điện vốn chính là Mục huynh phát hiện, hắn cầm nhiều cũng là phải, mà phụ thân ngài cũng đạt được đồ tốt từ trong một đỉnh khác, không phải sao?
Ma Phàm cắn răng, nói:
- Phụ thân, hài nhi mặc kệ, ta muốn đi giúp trợ Mục huynh, không phải hắn, ta sớm đã chết ở bên trong tứ nguyên phong địa, cứ như vậy không quan tâm, võ đạo chi tâm của ta cũng sẽ bị lây nhiễm, đời này cũng khó có thể tiến thêm.
- Dừng lại!
Nhìn thấy Ma Phàm muốn xông ra, Ma Kiệt Luân vỗ ra một chưởng, hút bóng người Ma Phàm tới bên người mình.
- Chỗ nào cần ngươi nhúng tay?
Ma Kiệt Luân nhẹ giọng quát:
- Diệu Thiến và Mục Vân quan hệ như thế nào? Ngươi lại nhìn Diệu Thiến đứng ở nơi đó, có bất kỳ cử động nào?
Thuận theo lời Ma Kiệt Luân nói, Ma Phàm nhìn thấy, một bên khác, đám người Thiên Bảo tiểu thế giới đúng là đứng ở một bên xem náo nhiệt, căn bản không có ý định xuất thủ.
- Ta lại mặc kệ bọn hắn, một mực chính ta không thẹn với lương tâm, xứng đáng tu võ của mình!
- Ma Thiên, coi chừng hắn.
Ma Kiệt Luân giờ phút này lại không để ý tới Ma Phàm, trực tiếp vung bàn tay lên, cả người Ma Phàm nhất thời bị bắn trở về, bị Ma Thiên Đại Đế nắm trong tay.
- Tuổi còn nhỏ, ngươi biết cái gì? Võ tu chi tâm? Võ tu chi tâm của ngươi, chính là kế thừa thân phận Ma Kiệt Luân Đại Đế của ta, thống nhất Cự Ma nhất tộc ta.
Ma Kiệt Luân hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Mà đổi thành một bên, Thánh Tam Thiên mang theo đám người Thánh Quang tiểu thế giới đứng ở một bên, càng là thoải mái nhàn nhã nhìn náo nhiệt.
- Giáo chủ, Minh Nguyệt Tâm có thể hay không...
- Ngươi yên tâm, trong thời gian ngắn, Tâm nhi không có việc gì!
Thánh Tam Thiên ha ha cười nói:
- Nàng nếu xuất hiện, ta ngược lại rất muốn xem nàng giao thủ cùng Luân Động Thương, nhiều năm không có hoạt động, lão gia hỏa này, ta áp hắn một bậc, hắn một mực không phục đây.
- Ý của giáo chủ là, chúng ta cũng gia nhập chiến đấu...
- Ta cũng không có nói muốn gia nhập chiến đấu, chỉ là Luân Động Thương kia dám đả thương bảo bối đồ đệ của ta, Thánh Tam Thiên ta thế nhưng không vui lòng, đương nhiên phải xuất thủ vì đồ nhi ta lấy lại công đạo.
- ...
Nghe đến lời này, mọi người Quang Minh giáo nhất thời im lặng.
Nói tới nói lui, không phải là muốn tham gia chiến đấu, chẳng qua là tìm một cái cớ thôi vì mình.
Võ giả tam đại tiểu thế giới ngồi nhìn mặc kệ, mà ngũ đại tiểu thế giới liên thủ, hơn nữa còn đều là ngũ đại tiểu thế giới đứng hàng đầu.
Võ giả Ngũ Hành tiểu thế giới cùng Đấu Khải tiểu thế giới căn bản không cách nào ngăn cản.
- Mục Vân, ngươi thấy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận