Vô Thượng Thần Đế

Chương 1306: Khổ Bản Thân, Trùng Thiên Địa

- Không sai!
Mục Thanh Vũ cười cười, ngón tay điểm ra một chỉ, thân thể Mục Vân khẽ giật mình, lập tức, tin tức giống như thuỷ triều trực tiếp cuốn vào đến trong đầu Mục Vân.
- Đây là...
- Khổ Thiên Quyết.
Mục Thanh Vũ cười nói:
- Vốn nên là một đoạn cơ duyên của vi phụ, ngược lại bị tiểu tử ngươi trùng hợp đạt được, xem ra Khổ Thiên Quyết này cũng có duyên phận cùng ngươi, ngươi cũng có thể tu luyện.
- Ta...
- Không cần phải nói, Khổ Thiên Quyết cường đại không thua gì Chiến Thần Quyết Vân Tôn giả đã từng khai sáng, đều có huyền diệu, ngươi cẩn thận thể ngộ, sẽ có tăng trưởng rất lớn đối với thực lực ngươi, ta đi trước.
Mục Thanh Vũ vừa dứt lời, lật bàn tay một cái, lập tức, cả người biến mất tại chỗ.
- Ô ô...
Ngay thời điểm Mục Vân sững sờ, tiếng ô ô ở trầm thấp vang lên bên tai, trên bờ vai, Thôn Thiên Hổ hóa thành mèo trắng a ô một tiếng, toàn bộ nuốt vào linh quả trong tay Mục Vân.
- Tiểu Bạch, ngươi đi theo phụ thân ta, có phải phụ thân ta đáp ứng ngươi chuyện gì không?
Mục Vân nhìn Tiểu Bạch, ha ha cười nói.
Chỉ gặp Tiểu Bạch ngồi xổm trên người Mục Vân, chân trước nắm bắt loạn, ngô ngô thì thầm, cũng không biết nói cái gì.
- Được được được, ta biết, không phải dạng này, ngươi xem coi thế nào? Về sau ngươi chớ đi cùng phụ thân ta, đi cùng ta, phụ thân ta có thể đưa cho ngươi, ta đều có thể đưa cho ngươi.
- Ô ô...
Chỉ là nghe thấy Mục Vân nói vậy lời này, trong miệng Tiểu Bạch lại phát ra âm thanh ô ô, chăm chú nhìn Mục Vân, hận không thể há miệng một cái nuốt luôn Mục Vân.
- Làm gì nhìn ta như vậy, ta không nói nữa là được?
Mục Vân nhếch miệng, trực tiếp rời đi.
...
Huyết Minh, bên trong lầu các.
Mục Vân đến giữa bên ngoài, lặng lẽ mở cửa, tiến vào bên trong gian phòng, rón rén, tiến vào trong phòng.
- Làm gì sợ hãi rụt rè như vậy? Có phải làm việc gì trái với lương tâm?
Cỉ Mục Vân vừa mới muốn mở ra cửa nội thất, một giọng nói khẽ đột nhiên vang lên ở sau lưng, chính là Vương Tâm Nhã, hai tay chống nạnh, nhìn Mục Vân, tràn ngập phẫn nộ.
Xoay người, nhìn Vương Tâm Nhã và Tiêu Doãn Nhi hai người như là thẩm vấn phạm nhân, trên mặt Mục Vân lộ ra một tia đắng chát.
- Cái kia Minh Nguyệt Tâm...
- Chàng ngậm miệng.
Tiêu Doãn Nhi một thân váy dài màu đen, ngồi trên ghế, nhìn Mục Vân nói:
- Ta hỏi không phải nói với chàng chuyện này! Hôm nay, nếu như Mục bá bá không xuất hiện, chàng có phải lại dự định thi triển ngươi cái kia... Đại Tác Mệnh Thuật hay không?
- A?
Nghe đến lời này, Mục Vân ngược lại sững sờ.
- A cái gì mà a, chúng ta đều nhìn thấy, chàng chuẩn bị thi triển.
Vương Tâm Nhã cũng hừ một tiếng nói:
- Cấm thuật này, uy lực mạnh mẽ, chúng ta đều biết, đồng thời hao phí sinh mệnh của chàng, mà trình độ hao phí sinh mệnh, chàng căn bản không có cách khống chế, năm đó Dao nhi tỷ tỷ nói qua với chúng ta, thi triển pháp này, uy lực mạnh mẽ, nhưng lại cũng tương đương với hành vi tự sát.
- Không sai, chàng triển khai pháp thuật này không có vấn đề, một lần nữa biến mất? Giả chết? Để chúng ta đau khổ chờ đợi sao?
Tiêu Doãn Nhi xoay mặt đi, u oán nói:
- Loại chờ đợi kia, quá khó chịu, ta không muốn chờ.
- Ta cũng vậy!
Vương Tâm Nhã ưỡn ngực miệng, nũng nịu nói.
Nghe được hai người ngươi một câu, ta một câu quát lớn, Mục Vân ngược lại một mặt mộng bức.
Hắn vốn cho rằng hai nữ hỏi thăm chuyện Minh Nguyệt Tâm, không nghĩ tới lại là vấn đề này...
Mục Vân càng biết, hai người quan tâm mình.
- Thật xin lỗi hai vị thê tử!
Mục Vân cúi đầu xuống, hổ thẹn nói:
- Ta mỗi lần chỉ nghĩ như thế nào chiến thắng đối thủ, lại quên nghĩ đến các ngươi...
Mục Vân càng nói, cúi đầu, tự trách nói:
- Ta một mực bỏ qua sự lo lắng của các nàng, xưa nay không cảm tử, cũng không muốn chết, chỉ là muốn bảo hộ các nàng, thế nhưng không nghĩ tới...
Vừa dứt lời, Mục Vân quay người, một tay khoác lên trên đầu cửa, oán hận nói:
- Đều là lỗi của ta, ta vô năng, ta là một phế vật...
- Chàng không phải phế vật!
Nghe lời này, Vương Tâm Nhã lập tức mềm lòng, từ phía sau lưng ôm Mục Vân, trấn an nói:
- Ta và Doãn Nhi tỷ tỷ không phải trách chàng... Chỉ là... Chỉ là lo lắng cho chàng...
- Đúng đấy, chúng ta cũng không nói chàng... Nói chàng không chịu trách nhiệm.
Tiêu Doãn Nhi cũng là một mặt áy náy, nàng còn không có gặp qua Mục Vân có biểu lộ như thế này.
- Kia...
- Chúng ta chỉ lo lắng cho chàng.
- Đúng vậy, chàng rất lợi hại, chúng ta cũng không chịu nổi chàng...
Chỉ là đột nhiên, Mục Vân lại quay người, nhìn hai nữ nói:
- Ta liền biết, hai vị tiểu nương tử sẽ không trách ta, ha ha...
Nhìn thấy trên mặt Mục Vân mang theo nụ cười xấu xa, Vương Tâm Nhã cùng Tiêu Doãn Nhi lập tức cảm giác được bị lừa.
- Chàng gạt chúng ta?
- Chàng giả vờ?
Hai nữ lập tức tức giận.
- Hai vị tiểu kiều nương đừng nóng giận, ta lấy công chuộc tội, gần đây cùng Diệp Thu học tập không ít tư thế mới, tới thử một lần.
Mục Vân cười hắc hắc, lập tức nhào về phía hai người.
- Thử? Thử chàng cái đại đầu quỷ.
- Hừ!
Thân ảnh Tiêu Doãn Nhi khẽ chuyển, đào thoát ma trảo, Vương Tâm Nhã càng là thân mang váy ngắn, nhảy vọt một cái, chạy ra khỏi phạm vi của Mục Vân.
- Đừng chạy! Chạy? Thực lực các nàng không có mạnh bằng ta, thoát khỏi sao?
Mục Vân cười hắc hắc, trực tiếp bàn tay một điểm, một đạo chân nguyên, trực tiếp buộc chặt hai nữ.
- A... Đại lưu manh, vô sỉ!
- Ngươi dám dùng mạnh, ta...
Hai người còn chưa kịp hô lên, sớm đã bị Mục Vân trực tiếp kéo tới bên trong gian phòng, âm thanh huyên náo vang lên, hết thảy đều đã không quan trọng.
Mặt trời lên cao, chậm rãi đến mặt trời lặn phía tây, dạ minh châu bên trong gian phòng dần dần tản mát ra quang mang.
Mục Vân lần nữa động tay động chân, một chân đá văng ra chăn mền trên người, dẫn tới hai nữ kinh hô.
- Sợ cái gì? Làm đều đã làm, nhìn không được sao?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Lão phu lão thê, đừng thẹn thùng.
- Vô sỉ!
- Lưu manh!
Chỉ là hai nữ ngoài miệng mặc dù mắng, thế nhưng thân thể lại nhích lại gần Mục Vân.
- Đúng, vừa rồi chàng nói Minh Nguyệt Tâm, còn không có hỏi chàng đây, chàng và Minh Nguyệt Tâm đến cùng chuyện gì xảy ra?
Tiêu Doãn Nhi đột nhiên ngẩng đầu, sờ sờ cái mũi Mục Vân, cười khanh khách nói:
- Nghe ngữ khí của nàng ta, tựa hồ các ngươi có biến, bất quá tựa như là chàng bị nàng...
- Dừng lại!
Mục Vân lập tức toát mồ hôi nói:
- Nữ nhân này, không đơn giản, ai... thanh danh của ta... Đều bị nàng ấy cho hủy.
- Được tiện nghi còn khoe mẽ!
Vương Tâm Nhã điểm một cái lên ngực Mục Vân, xì mắng:
- Nhân gia bị ngươi chà đạp, ngươi còn nói bị nàng hủy.
- Lúc ấy thực lực của ta không bằng nàng, mới có thể bị nàng cho đạt được, bất quá nữ nhân này, ta thật đoán không ra ý của nàng.
- Thế nào? Còn đang suy nghĩ đến đại mộng ngàn người cùng giường của chàng? Ta thấy chàng chính là rở rộ hoa tâm, gặp chàng, quả nhiên không được an bình.
Tiêu Doãn Nhi yếu ớt thở dài một hơi.
Mục Vân càng vỗ trán một cái, áo não nói:
- Ta vốn không có ý trêu hoa ghẹo nguyệt, đáng tiếc không như mong muốn, bất quá nữ nhân này, đánh chết cũng không muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận