Vô Thượng Thần Đế

Chương 1327: Bạch Mao Linh Dương (1)

- Phàm huyết tiên thú? Cái gì là phàm huyết tiên thú?
Diệp Thu khó hiểu hỏi.
Huyền Nguyệt Lăng cười khanh khách nói:
- Phu quân, tiên thú cũng phân đẳng cấp, dựa theo huyết mạch đến phân, ngươi nếu muốn biết, ta - ngày sau nói cho ngươi.
Nghe được Huyền Nguyệt Lăng nói lời này, Mục Vân ngược lại sững sờ.
Huyền Nguyệt Lăng này, bên ngoài là Thánh nữ Huyền Nguyệt thánh địa, không biết sống bao lâu, thế nhưng nhìn, tựa hồ hiểu rất rõ Tiên giới.
- Huyền Nguyệt Lăng, ngươi tựa hồ hiểu rất rõ Tiên giới! Chỉ sợ không phải người tiểu thiên thế giới?
Mục Vân thử dò xét.
Nghe đến lời này, Huyền Nguyệt Lăng nao nao, lại mở lời:
- Sư tôn ngươi tựa hồ cũng hiểu rất rõ Tiên giới, chẳng lẽ không phải người tiểu thiên thế giới?
- Nguyệt Lăng, không được vô lễ.
Diệp Thu quát lớn.
Hắn biết Mục Vân trước kia tiến vào Tiên giới, tại Tiên giới nhất định cũng là một phương cự phách, cho nên rất hiểu rõ Tiên giới.
- Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.
Huyền Nguyệt Lăng ủy khuất vểnh miệng.
Vị Thánh nữ Huyền Nguyệt thánh địa này bị đồ đệ mình dạy bảo còn rất nhu thuận, còn biết nũng nịu.
Mục Vân cũng không truy cứu.
Chỉ cần Huyền Nguyệt Lăng không có ý đồ gì xấu, đối tốt với Diệp Thu, hắn cũng không so đo những thứ này.
- Tiếp tục đi tới, cũng may những súc sinh này quanh năm sinh trưởng dưới mặt đất hạ, rất kiêng kị với thứ cực nóng, cho nên cũng không sợ.
Mục Vân vừa dứt lời, mang theo đám người lại lần nữa đi tới phía trước.
Mà cùng lúc đó, càng ngày càng nhiều võ giả tiểu thế giới giải quyết đàn sói quấy nhiễu, cũng đều chọn một cái phương hướng tiếp tục tiến lên.
Chỉ là ở trong điều kiện u ám, căn bản không có cách phán định phương hướng, bọn hắn cũng không biết bản thân đến cùng ở nơi nào.
Cho nên đám người như thầy bói xem voi, vừa đi vừa về vòng chuyển.
Bên trong vùng này, tựa hồ ẩn chứa rất nhiều hung thú quỷ dị, nhưng cũng may đều cực kì sợ lửa, Mục Vân một người có thể chấn nhiếp bọn nó.
Kể từ đó, trọn vẹn tới mấy canh giờ, trong lúc đám người không ngừng tiến lên, phía trước u ám bắt đầy nhìn thấy từng chút ánh sáng.
- Đi!
Nhìn thấy ánh sáng, tốc độ mọi người tăng lên, trong lòng mọi người đều nhịn không được hô hấp dồn dập.
- Ngừng!
Chỉ là đột nhiên, thời điểm tới gần ánh sáng kia, Mục Vân lại quát to.
Giờ phút này, địa phương trước mặt mọi người phương phát ra ánh sáng chính là một vực sâu.
Cúi đầu nhìn lại, một mảnh trắng xóa, căn bản thấy không rõ quang cảnh phía dưới.
- Mọi người cẩn thận.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân cảm giác nặng nề.
Từ ban đầu rơi xuống đến bây giờ, bọn hắn tựa hồ dọc theo một phương hướng, đi đến cuối con đường, mới đụng phải nơi này.
Dọc theo đường, cũng không có bất cứ dị thường nào khác tồn tại, nếu như nói dị thường, vậy cũng là những hung thú xuất hiện quỷ dị kia.
Thế nhưng là giờ khắc này, lần này sẽ là cái gì?
Là địa ngục hay là thiên đường?
- Ừm?
Ngay tại giờ phút này, một nhóm người cũng đuổi tới nơi đây.
- Mục minh chủ!
Vô Cực Ngạo Thiên mang theo võ giả Vô Cực tiểu thế giới đến chỗ này, xa xa nhìn thấy bọn người Mục Vân.
- Vô Cực cung chủ.
Vô Cực Ngạo Thiên mang theo mọi người nhìn phía dưới, thần sắc hơi đổi.
Nhìn Mục Vân nói:
- Xem ra, cung điện chính là ở hướng này rồi?
Nghe đến lời này, Mục Vân không có trả lời.
Vô Cực Ngạo Thiên ha ha cười nói: - Người đâu, lấy Cổ Luân Kính.
Vô Cực Thiên Minh đi lên phía trước, lấy ra một cái gương cổ phác, vuông vức, phía sau điêu khắc hoa văn phức tạp.
Vô Cực Ngạo Thiên cũng không nhiều lời, lật bàn tay một cái, cái gương cổ phác phiêu tán giữa không trung.
Cái gương lúc đầu lớn chừng bàn tay, vào giờ phút này lại hóa thành dài rộng mười trượng.
Hô hô tiếng gió vang lên, bên trong tấm gương kia tản mát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sương mù phía dưới tản ra, từng dòng sương mù tiêu tán ra, cuối cùng, trong gương bất ngờ xuất hiện một vài tràng cảnh.
Bên trong tấm gương, non xanh nước biếc, đình đài lầu các, khắp nơi đều sinh trưởng linh thảo linh dược để người hoa mắt, thực sự làm cho người ta không cách nào có thể phân biệt.
- Đi!
Thấy cảnh này, cả Vô Cực Ngạo Thiên cũng nhịn không được hô hấp dồn dập.
Không nói đến trong những đình đài lầu các kia đến cùng có cái gì, vẻn vẹn là linh thảo linh dược đầy khắp núi đồi đều giá trị liên thành, cho dù hắn, cũng khó có thể ngăn cản dụ hoặc.
- Chúng ta cũng đi!
Thấy cảnh này, Mục Vân không nói hai lời, bước ra một bước, mang theo đám người nhảy xuống vực sâu.
Vô Cực Ngạo Thiên cho dù lại bị ma quỷ ám ảnh, phía dưới có nguy hiểm, hắn cũng không có khả năng coi nhẹ không để ý tới, cho nên tứ phương cổ kính, nhất định dò xét trong này không có nguy hiểm gì, cho nên mới sẽ để đám người Vô Cực tiểu thế giới nhảy vào trong.
Tiếng bá bá bá vang lên, lập tức, mọi người đều dọc theo Đoạn Nhai, nhảy xuống phía dưới.
Theo khoảng cách hạ xuống càng ngày càng sâu, dần dần, Mục Vân cảm giác được khí tức quanh mình đều đang dần dần cải biến.
Vừa rơi xuống, thế mà hạ xuống độ cao trọn vẹn mấy vạn trượng.
Thiên địa linh khí, theo tốc độ hạ xuống, trở nên càng lúc càng nồng nặc.
Hơi thở đám người, khắp nơi đều là hương khí để người say mê, thậm chí không ít võ giả lúc này nhịn không được tham lam hút nhiều thêm mấy hơi, đều cảm giác tâm thần thoải mái.
Vừa rồi bởi vì vận rủi sói mắt xanh mang đến tâm tình tiêu cực, cũng không còn sót lại chút gì.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Mà lúc này giờ phút này, tất cả mọi người mới phát hiện, phía dưới này còn muốn rộng lớn hơn bọn hắn tưởng tượng.
Đếm không hết sơn nhạc, liên miên chập trùng, cao nhất xuyên thẳng giữa không trung, cao vạn mét, thấp một ít cũng mấy trăm mét.
Mà ngẩng đầu nhìn phía trên lại phát hiện, mặt đất to lớn bọn hắn trước đó đứng giờ phút này đã diễn hóa thành bộ dáng bầu trời, phong khinh vân đạm, ánh nắng khuếch tán xuống, chiếu vào bên trên thân thể, ấm áp.
Nhưng đây còn không phải là ánh nắng bình thường, bị ánh sáng này chiếu xạ một lát, đám người chỉ cảm thấy bên trong toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nói không nên lời.
- Thông thiên bí tàng, nơi này mới thật sự là thông thiên bí tàng.
Vô Cực Ngạo Thiên cười ha ha, nhìn xung quanh.
Vẻn vẹn là sơn mạch, đầy cả linh thảo, linh dược, chuyến này đế, quả thực chính là chuyến đi không tệ.
Lại càng không cần phải nói trong đầy khắp núi đồi phải chăng còn sẽ có bảo tàng khác.
Thông Thiên Giáo Chủ, không hổ là Chí Tôn thành danh còn sớm hơn Khổ Hải Thiên Tôn.
Lấy tên Thông Thiên, kiến thiết nơi này, quả thực hoàn toàn là có khả năng thông thiên.
Mà lại quan trọng hơn là, nơi này vẻn vẹn chỉ là tràng cảnh biên giới lục địa bọn hắn rơi xuống, bí tàng còn ở bên trong biên giới, ai biết trong đó sẽ có cái gì.
Tiên khí, tiên đan chỉ sợ đều không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận