Vô Thượng Thần Đế

Chương 1329: Ta không nghĩ cái gì

- Tốt!
- Không có vấn đề!
Hai đại Tôn Giả giờ phút này dừng lại, đám người phía trước, lại lần nữa tiến lên.
- Các ngươi chờ đợi ở phía trước, chớ hành sự lỗ mãng.
- Sư tôn, chúng ta lưu lại giúp ngươi!
Diệp Thu quát.
- Đồ đần, lưu lại càng nhiều người, hấp dẫn càng nhiều Bạch Mao Linh Dương đến, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ chết!
Huyền Nguyệt Lăng vỗ vỗ đầu Diệp Thu.
- A?
Diệp Thu nhất thời sững sờ.
- Đi mau!
Mục Vân giờ phút này lười nhác giải thích, chỉ hạ lệnh.
- Đế Văn tiền bối, Đấu tông chủ, các ngươi một trái một phải, nhìn ta chỉ thị lại động thủ.
Mục Vân vừa dứt lời, đón đầu tiến lên, hướng thẳng đến Bạch Mao Linh Dương, đánh tới.
Mà cùng lúc đó, Diệt Tôn Kiếm xuất hiện trong tay, Tiên khí tràn ngập, quanh người Mục Vân, chín khỏa nguyên cầu, nhìn chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, vây quanh thân thể Mục Vân, không ngừng xoay tròn.
Hắn hiện tại, mặc dù là cảnh giới Sinh Tử cảnh lục trọng, nhưng nếu thật thi triển toàn bộ thủ đoạn, Sinh Tử cảnh thất trọng bình thường cũng chỉ có bị hắn chém giết.
Cho dù võ giả cảnh giới Sinh Tử cảnh thất trọng nhất lưu muốn giết hắn, cũng rất khó khăn.
Nếu gặp Thập Đại Tôn Giả, Mục Vân hiện nay cũng không đến nỗi như lúc trước, lúc nào cũng có thể bị một chiêu diệt sát.
- Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình, tụ.
Mục Vân quát khẽ một tiếng, Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình triệt để hội tụ, kình lực cường đại tại thời khắc này chuyển hóa thành chín loại nguyên lực.
Những Bạch Mao Linh Dương này tuy nói cường đại, nhưng cũng không phải không sợ cái gì.
Chỉ cần có thể đánh trúng yếu hại, chưa hẳn không thể đánh giết nó.
- Hỏa công!
Ba loại thiên hỏa ngưng kết mà thành hỏa cầu, oanh kích mà ra...
Oanh...
Nhất thời, một tiếng oanh minh vang lên, tam đạo thiên hỏa lúc này nổ bể ra, hóa thành ba đường vân kì lạ, quỷ dị phía tới Bạch Mao Linh Dương đang vọt tới mà trói buộc.
Chỉ là ngay tại giờ phút này mặt ngoài thân thể Bạch Mao Linh Dương, những lông trắng quăn xoắn trong nháy mắt lại kéo dài duỗi thẳng, bao trùm tại mặt ngoài thân thể Bạch Mao Linh Dương.
Khanh khanh khanh...
Hỏa cầu bạo tạc hóa thành từng đường vân, trong nháy mắt này nổ vang thân thể linh dương, nhưng lại bị lông tóc thật dài ngăn cản, như giọt nước nhỏ xuống trên sàn nhà bóng loáng, căn bản không có cách dính vào.
Không ngớt hỏa đều không cách nào vượt qua lông quái, lần này, ngược lại để Mục Vân hơi kinh ngạc.
- Xông!
Mắt thấy thiên hỏa vô dụng, Mục Vân cũng lười nếm thử từng Cửu nguyên cầu, một mạch bộc phát ra toàn bộ cửu sắc nguyên cầu.
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, toàn bộ giữa núi rừng, từng tiếng oanh minh vang lên.
Thủy cầu nổ tung, lôi cầu lần lượt nổ tung.
Chỉ là dần dần, theo Cửu nguyên cầu cuối cùng chỉ còn lại một cái nguyên cầu, sắc mặt Mục Vân cũng thay đổi.
Phong nguyên chi cầu.
Phong.
Thần sắc Mục Vân khẽ động, câu thông Thương Thiên Chi Nhãn trong đầu.
Cái đồ chơi này, hắn lúc trước trở về Thương Hoàng tiểu thế giới, ngẫu nhiên đạt được bên trong thông đạo không gian, lại cho hắn thể ngộ đến không gian lợi nhận cùng không gian vòng xoáy hai chủng chưởng khống cùng ứng dụng của phong nguyên.
Giờ phút này, duy chỉ có còn lại phong cầu.
- Ta không tin, Cửu nguyên cầu không có một cái có thể vượt qua ngươi.
Trên mặt Mục Vân lộ ra vẻ giận dữ, đem phong cầu ném ra ngoài, thậm chí trong nháy mắt này, liên đới lấy từng đạo không gian lợi nhận cùng không gian vòng xoáy, như giống như cuồng phong bạo vũ đập xuống.
Phốc phốc phốc phốc...
Trong nháy mắt này, từng tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, con Bạch Mao Linh Dương trước mặt Mục Vân, mặt ngoài toàn bộ thân thể, từng tầng từng tầng lông dê lúc này lần nữa giãn ra, hóa thành như tinh cương, để phong nhận khó mà đột phá.
Nhưng cũng tại lúc này, những phong nhận kia xoay tròn, thế mà kéo thẳng mở rộng ra ra lông quăn của Bạch Mao Linh Dương.
Thấy cảnh này, Đế Văn cùng Đấu Vân Phong biết, cơ hội đã đến.
- Ngũ Hành Phong Thiên Ấn.
- Đấu Chiến Thánh Khải.
Hai đại Tôn Giả đồng thời xuất thủ, thủ đoạn cường hoành, cuồng bạo chân nguyên tàn phá bừa bãi.
Tựa hồ không nghĩ tới, giờ khắc này, thế mà có người mai phục hai bên, Bạch Mao Linh Dương, lo lắng, trong miệng phát ra tiếng be be.
Đế Văn cùng Đấu Vân Phong đã ẩn núp thật lâu, mà một kích này là phát huy ra tuyệt kỹ của hai người.
Bạch Mao Linh Dương nghẹn ngào một tiếng, một mệnh ô hô.
- Đi!
Mục Vân không nói hai lời, mang theo hai người, lao nhanh về phía sau.
Tiếng be be vang lên phía sau ba người.
- Không được, ba người chúng ta, muốn tách ra chạy!
Mục Vân thấp giọng quát:
- Bằng không mà nói, toàn bộ sẽ bị những Bạch Mao Linh Dương này đưa đến đại bộ đội bên kia.
- Không được, tách ra chạy, ngươi làm sao bây giờ?
- Không sao, hiện tại bên trong toàn bộ tiểu thiên thế giới, người có thể giết chết ta, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mục Vân vội vàng nói:
- Các ngươi cứ yên tâm, không cần lo lắng cho ta.
Ba thân ảnh dọc theo ba phương hướng tách ra.
Chỉ là thời khắc Mục Vân rời đi, lại không ngừng thi triển không gian lợi nhận, ngăn cản những Bạch Mao Linh Dương đang đuổi theo.
Tiếng bá bá bá vang lên, những Bạch Mao Linh Dương đi theo Mục Vân, xem nhẹ hai người Đế Văn cùng Đấu Vân Phong.
Thấy cảnh này, Mục Vân thầm mắng một tiếng, mượn phong chi ý cảnh, tốc độ tăng tốc.
Chỉ là những gia hỏa nhìn cái miệng rất khủng bố giờ phút này lại từng con nhảy lên một cái, tốc độ thế mà không kém Mục Vân bao nhiêu.
- Những súc sinh này, tốc độ thế nào nhanh như vậy.
Trong mắt Mục Vân mang theo vẻ chấn động.
Dần dần, theo Mục Vân tiến lên, giữa núi rừng, từng tòa kiến trúc rộng rãi bao la hùng vĩ lại xuất hiện.
Cơ hồ không chút suy nghĩ, Mục Vân sải bước ra, phóng tới sơn môn ở giữa hai tòa sơn phong trong.
Tiếng lốp bốp vang lên, Mục Vân cũng không biết mình trong lúc vô hình đụng nát cái gì, một bước xông vào bên trong cung điện sau sơn môn.
Cung điện này tựa hồ kết hợp hai tòa sơn phong đứng đối mặt nhau, trong hai sơn phong, hình thành điện khẩu.
Kỳ quái là, thời điểm khi Mục Vân bước vào bên trong cung điện sai hai tòa sơn phong, những Bạch Mao Linh Dương kia dừng ở trước cung điện, ngẩng đầu, nhìn Mục Vân bên trong sơn phong, lại không có tiến đến.
- Thế mà không có tiến vào?
Nhìn thấy những tên kia giờ phút này toàn bộ dừng ở bên ngoài, Mục Vân sững sờ.
Chỉ là vừa sững sờ lại bị một tiếng xé gió đánh vỡ.
Hưu...
Đó là tiếng cực hạn khi lợi khí vạch phá không khí, chói tai mà lại mang theo không khí nổ đùng.
Đinh...
Mục Vân nháy mắt quay người, bước ra một bước, Diệt Tôn Kiếm trở tay một kiếm, chém tới phương hướng tiếng xé gió phóng tới.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phương hướng ngược lại.
Mục Vân sững sờ.
Hắn vừa rồi tưởng rằng bên trong tòa đại điện này có cơ quan, thế nhưng lúc tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn mới biết được, là người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận